[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 16
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 2, 2024
- 9 min read
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 16
“Tiểu sư thúc,” giọng Văn Triều đau đớn vô cùng, từng chữ như nghẹn lại, “Chẳng phải chúng ta vẫn còn phải đi bắt linh thú trấn phái sao……”
“Linh thú trấn phái? Con gia hỏa này không được!” Thanh Ngô nhíu mày, túm lấy một cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ yêu rồi dùng sức giật mạnh, “Nó đã hút dương khí của mấy vạn người, trong đó có cả người tu chân lẫn người phàm, thậm chí còn có cả đồng loại. Tám phần trong số đó đã chết oan vì không được cứu kịp thời. Con hồ yêu này sát nghiệt nặng nề như vậy, làm sao có thể trở thành linh thú được?”
Hồ yêu bị giật đứt một cái đuôi, đau đớn đến mức gào thét thảm thiết: “Tiên gia, người đại ân đại đức, xin hãy tha cho ta một mạng!”
“Ta tha cho ngươi, vậy thì ai sẽ tha cho những người chết oan đó?” Thanh Ngô vung tay tát mạnh vào bụng hồ yêu, ép nó phải nhả nội đan. Sau đó, hắn buông tay, ném nó ra xa: “Cút đi!”
Hồ yêu mình đầy vết máu, không dám quay đầu lại nhìn, lê lết thân xác tàn tạ mà bỏ chạy.
Thanh Ngô nhặt nội đan của hồ yêu lên, thế mà nó lại có màu đen kịt, liền cảm thấy ghê tởm vô cùng, hắn tiện tay ném cho Văn Triều: “Bẩn quá, không thể luyện hóa được. Ngươi cứ giữ lại, biết đâu sau này lại có lúc dùng đến.”
Nói rồi, hắn lục lọi trong tay áo, lại tiện tay ném ra một thứ khác: “Còn có cái này.”
Văn Triều đón lấy, phát hiện thứ thứ hai lại là con bạch xà đã đi theo y suốt cả chặng đường.
Con xà này... Y cũng không biết nó đã bò khỏi người mình từ lúc nào.
Bạch xà nhanh chóng bò dọc theo cánh tay y, luồn lách đến vai, đầu lưỡi rắn liên tục phun ra nuốt vào, sau đó nó như phát cuồng, bắt đầu cọ xát vào mặt y.
Văn Triều theo bản năng né tránh: “Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?”
“Mặc kệ nó, nó thích ngươi đấy,” Thanh Ngô nhếch mày, nghiêm túc nói một cách đầy chọc ghẹo, “Động vật đều có thói quen đánh dấu lãnh thổ, nó đang dùng khí vị của mình để che đi mùi hồ yêu trên người ngươi.”
Yến Lâm: “......”
Văn Triều không muốn nghĩ sâu xa về lời này. Có lẽ do hít phải quá nhiều sương mù, đầu óc y lúc này vẫn còn có chút mơ hồ. Y khẽ vuốt ve con rắn để an ủi nó: “Tiểu sư thúc, ngươi cứ thả hồ yêu đi như vậy, liệu có vấn đề gì không?”
“Ta đã phế bỏ linh căn của nó, đời này nó sẽ không bao giờ tu luyện được nữa, chẳng mấy chốc sẽ hao hết thọ mệnh mà chết thôi.” Thanh Ngô tỉ mỉ lau khô vết máu trên tay lên đuôi cáo, nụ cười ấm áp như gió xuân, “Ta đã nói với đại sư huynh rất nhiều lần rồi, giết yêu quái không cần phải quá tàn nhẫn, để chúng chết tự nhiên không phải tốt hơn sao? Ừm... Cái đuôi này, mang về làm chiến lợi phẩm cũng được đấy.”
Văn Triều nghe mà sợ hãi kinh hoàng — chuyện này... Rút sống đuôi hồ ly, so với chặt đầu ác giao, e rằng cũng không khác nhau là mấy đâu.
Cả hai vị sư huynh này, đều là những kẻ tàn nhẫn nhất.
Vẫn là sư tôn tốt hơn, dù bề ngoài y lạnh lùng, nhưng thật ra rất ôn nhu.
Bạch xà quấn trên vai y, đôi mắt đen láy chăm chăm nhìn vào vết bầm trên cổ y do bị siết chặt.
Có lẽ lúc hồ yêu ra tay đã dùng yêu lực, nên vết thương trên cổ Văn Triều không thể tự phục hồi, theo thời gian, vết bầm càng trở nên rõ ràng hơn.
Vừa mới ra ngoài đã bị thương.
Khi y trở về, nhất định phải cấm y không được rời khỏi Phù Vân Phong thêm lần nữa.
Bạch xà không vui, thè lưỡi ra, rồi bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của Văn Triều.
“Ma văn... Trước kia cũng là như thế này sao?”
Văn Triều không để ý đến ánh mắt có phần kỳ lạ của bạch xà, y tiện tay thu nội đan hồ yêu vào không gian trữ vật, rồi hỏi: “Tiểu sư thúc, con hồ ly kia rốt cuộc là đực hay cái?”
“Là đực, nhưng ta đã tiện tay thiến nó rồi.” Thanh Ngô bỗng ghé sát vào, dùng ánh mắt trêu chọc, thả ra vài đóa đào hoa, “Ta cứu sư điệt khỏi nguy nan, sư điệt không nghĩ đến việc lấy thân báo đáp sao?”
Bạch xà lập tức phát ra âm thanh tê tê: Ngươi là người dẫn đầu, bảo vệ đệ tử phái là trách nhiệm của ngươi.
“Tiểu sư thúc lại nói đùa rồi,” Văn Triều thở dài bất đắc dĩ, “Đừng trêu ta nữa, chúng ta vẫn nên mau chóng đi tìm những người khác thôi.”
“... Được rồi.” Thanh Ngô rất là không vui, tiện tay ném cho y một lọ đan dược: “Đây là Thanh Tâm đan, nó có thể giải độc trong sương mù. Ngươi ăn vào rồi đợi ở đây, đừng đi đâu đó, ta đi xách cổ bọn nó lại đây.”
Văn Triều ngoan ngoãn uống đan dược, đánh giá xung quanh một hồi, phát hiện cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi, tòa Thiên Huyễn thành to lớn trước đó giờ đã biến mất không dấu vết, dưới chân bọn họ chỉ còn là những ngọn đồi trống trải.
Thanh Ngô nhanh chóng tập hợp những đệ tử thất lạc lại, giải thích cho y: “Thiên Huyễn thành vốn là một ảo thuật của hồ yêu, nhưng những yêu quái mà ngươi thấy trước đó là thật, bọn chúng tôn thờ hồ yêu làm ‘thành chủ’, làm việc cho nó để đổi lấy lợi ích mà thôi.”
“Lợi ích gì?”
“Con mồi. Nhóm tiểu yêu dùng đủ mọi thủ đoạn để đưa con mồi vào Thiên Huyễn thành. Hồ yêu dùng ảo thuật khiến con mồi chết trong cực hạn vui sướng, rồi cam tâm tình nguyện bị nuốt chửng. Bọn chúng tin rằng chỉ như vậy mới có được sức mạnh thuần túy nhất, đó chính là tín ngưỡng của bọn chúng.” Thanh Ngô chớp chớp mắt nhìn y, “Và con mồi của chúng chính là... nhân loại bình thường, hoặc những người tu chân.”
Văn Triều khẽ nhíu mày.
Thanh Ngô không tiếp tục chủ đề này nữa, đạp cho Thừa Diễn đang ngã bên cạnh một phát: “Mau dậy đi, các ngươi đúng là đám đệ tử tệ nhất mà ta từng dẫn dắt, các ngươi làm sao mà vào được Phù Vân phái? Sang năm, khi đệ tử mới được tuyển chọn, ta nhất định phải đề nghị sư huynh nâng cao tiêu chuẩn.”
Thừa Diễn bị lôi dậy cũng chưa tỉnh hẳn, vẫn còn đang mơ về giấc mộng đẹp của riêng mình. Hắn lảo đảo đứng lên, làm động tác nâng chén: “Phong Minh sư đệ! Tới, uống nào!”
Thanh Ngô lại đá hắn thêm một cái: “Đúng là đồ vô dụng, đợi về ta sẽ mách sư phụ ngươi, bảo hắn đổi đệ tử khác!”
Thừa Diễn bị đá đến loạng choạng, rốt cuộc tỉnh hẳn, hắn xoa mặt, mắt trợn tròn: “Sao lại thế này? Ta không phải đang uống rượu với Phong Minh sư đệ sao?”
Văn Triều thở dài.
Có vẻ như các đệ tử khác vẫn bình an, chỉ có y là chạm trán với bản thể của hồ yêu, suýt chút nữa thì mất mạng.
Chẳng lẽ mị lực của y lại lớn đến thế sao? Từ khi xuyên không đến đây, luôn có những người và những sự việc kỳ lạ xoay quanh y.
Trong nguyên tác rõ ràng không viết thế này mà, hay là y đã xuyên vào một cuốn truyện giả rồi?
Các đệ tử nằm la liệt khắp nơi dần tỉnh lại, ôm đầu ngơ ngác hỏi chuyện gì đã xảy ra. Thanh Ngô ho khan, mặt đanh lại, nói: “Tất cả im lặng! Ta tuyên bố, trong phần thí luyện đối kháng với hồ yêu lần này, ngoài Phong Minh và Tễ Lam, tất cả các ngươi đều... không... đạt... tiêu... chuẩn!”
Tễ Lam là nữ tu duy nhất trong đội. Khi nghe tên mình được xếp chung với Phong Minh, nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Thực ra ta cũng không đạt tiêu chuẩn, là Phong Minh sư huynh đã cứu ta.”
Thừa Diễn ôm mông bị đá đau, thắc mắc: “Tại sao chúng ta không đạt tiêu chuẩn, tiểu sư thúc? Dù sao cũng phải có lý do chứ?”
“Ngươi còn dám hỏi sao?” Thanh Ngô không hề nể mặt đại sư huynh, lạnh lùng nói: “Ảo thuật của hồ yêu phụ thuộc vào tâm trí các ngươi. Cửu Vĩ Hồ yêu giỏi nhất có thể biến hóa ra chín thân thể cùng lúc, chúng sẽ hóa thành thứ mà các ngươi khao khát nhất để dụ dỗ, hoặc biến thành thứ các ngươi sợ nhất để hù dọa. Nếu các ngươi không nhận ra đó là ảo thuật, không tự thoát ra khỏi ảo giác, thì nếu không có ta, các ngươi tối nay đã thành con mồi của hồ yêu rồi.”
Nghe vậy, các đệ tử đỏ bừng mặt, cúi đầu im lặng, không ai dám nói thêm lời nào nữa.
Tễ Lam ôm chặt ngực mình — trong ảo thuật, nàng đã thấy một con bạch xà khổng lồ. Nàng nhìn thấy bản thân bị bạch xà nuốt chửng, khiến nàng sợ hãi đến mức giật mình tỉnh dậy.
Văn Triều suy nghĩ về lời mà Thanh Ngô nói. Nếu ảo thuật phản ánh "khát vọng" và "sợ hãi" trong lòng, thì việc y thấy Thừa Diễn và Thanh Ngô bị giết là do nỗi sợ. Còn việc nhìn thấy sư tôn... lại là khát vọng sao?
Nhưng y khát vọng điều gì từ sư tôn?
Y thừa nhận sư tôn là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của mình, là người đã giúp y vượt qua bệnh tật suốt một năm rưỡi. Nhưng hồ yêu nói rằng trong lòng y còn có sự quyến luyến và ái mộ sư tôn. Điều này từ đâu mà có?
Chẳng lẽ y không chỉ đơn giản coi sư tôn là chỗ gửi gắm tình cảm?
Khoan đã, gửi gắm tình cảm...
Nghĩ đến đây, y đột nhiên nhớ đến cuốn thoại bản mà tiểu sư thúc từng đưa cho y trước đó. Y liền lấy nó từ nhẫn trữ vật ra và lật xem vài trang.
Đúng lúc đó, một làn gió nhẹ lướt qua, Thanh Ngô lặng lẽ xuất hiện trước mặt y, nở nụ cười: “Phong Minh sư điệt, giờ này mà ngươi vẫn còn hứng thú xem thoại bản sao?”
Văn Triều giật mình, tay run lên, vội vàng nhét cuốn thoại bản trở lại tay áo, ánh mắt hoảng loạn: “Không, không có! Tiểu sư thúc, ngươi nhìn nhầm rồi!”
Thanh Ngô hạ giọng, ánh mắt đầy ẩn ý: “Để ta đoán thử xem... Trong ảo thuật, ngươi đã nhìn thấy sư tôn của ngươi, đúng không?”
Bạch xà gần đó nghe vậy thì khựng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt lập lòe.
Văn Triều lập tức phủ nhận: “Ta không phải! Ta không có! Ngươi nghe ta giải thích...”
“Ta đã dặn rõ là ban đêm không được tùy tiện hành động, vậy mà ngươi vẫn rời khỏi phòng. Điều này chứng tỏ có thứ gì đó đủ sức quyến rũ để làm ngươi mất đi sự phán đoán. Ngoài sư tôn của ngươi, còn ai có thể làm được điều đó?”
Văn Triều: “...”
Thanh Ngô phiền muộn thở dài: “Xem ra ta thật sự không còn chút hy vọng nào. Thật đáng tiếc, tiểu sư thúc của ngươi tu đạo đã mấy trăm năm, lần đầu muốn tìm một đạo lữ, ai ngờ đối thủ lại quá mạnh, ngay cả cơ hội bước qua ngưỡng cửa cũng không có.”
Văn Triều cười khổ: “Tiểu sư thúc, ngươi tha cho ta đi...”
Thanh Ngô vừa buồn bã giây trước, giây tiếp theo lại hí hửng hỏi: “Mau kể cho sư thúc nghe, hồ yêu biến thành sư tôn của ngươi đã làm gì ngươi? Có phải đã ôm hôn ngươi, còn bế lên cao không?”
Con bạch xà vốn đang hứng khởi bỗng nhiên quật đuôi mạnh xuống đất — Ôm? Hôn? Cái con súc sinh kia, ngoài việc bóp cổ đồ đệ của hắn, vuốt ve mặt y, chẳng lẽ còn làm những chuyện kỳ quái khác nữa sao?
Văn Triều vội xua tay: “Không có, không có, tiểu sư thúc, ngươi đừng nói bậy.”
Yến Lâm truyền âm: Thanh Ngô, đi bắt con hồ ly kia về ngay cho ta.
Thanh Ngô quay đầu nhìn hắn: Ta đã mổ nội đan và cắt đuôi nó rồi còn gì, ngươi còn muốn làm gì nữa?
Ta muốn mang nó về Phù Vân Phái.
Mang về Phù Vân Phái làm gì? Một con hồ ly dâm đãng dám động tay động chân với hong Minh sư điệt, mang về để tự ngược à?
Ta muốn dùng nó cho đệ tử trong phái luyện tập. Nó chỉ có thể bị đánh, không được phản kháng, và phải đứng nhìn dương khí bày trước mặt mà không được ăn.
Thanh Ngô sửng sốt, sau đó cười khẽ: Nói về thủ đoạn tàn nhẫn, quả nhiên không ai qua được ngươi, sư huynh.
--------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sư tôn: "Chờ đồ đệ quay về, ta sẽ nhốt hắn vào cấm địa, không bao giờ cho ra ngoài nữa."
Nguy rồi, đồ đệ gặp nguy rồi.
Comments