[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 30
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 24, 2024
- 11 min read
Updated: Oct 26, 2024
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 30
Yến Lâm chăm chú nhìn chiếc rương kia hồi lâu, không thể tin nổi lại một lần nữa quay sang nhìn Văn Triều.
Đồ đệ của hắn không chỉ trốn ra khỏi mật thất mà còn mang theo chiếc rương này. Rốt cuộc cậu có ý định gì đây?
Yến Lâm ngồi ngây người một lát, trong lòng không dám đoán sâu hơn về suy nghĩ của đồ đệ mình. Đành phải chờ Văn Triều tỉnh lại rồi hỏi rõ. Hắn nhẹ nhàng lau đi vết máu bên tai của y, cẩn thận giúp y cởi bỏ lớp áo ngoài loang lổ máu. Đúng lúc đó, bỗng một thứ gì đó từ trong ngực Văn Triều rơi ra.
Đó là một viên đá.
Viên tinh thạch đen to bằng nắm tay nằm trong tay Yến Lâm, lôi lực dư thừa bên trong nó đang tỏa ra mạnh mẽ. Nhìn viên đá, lông mày Yến Lâm khẽ nhíu lại, dường như hắn bỗng hiểu ra lý do vì sao Văn Triều có thể thay hắn chịu đựng thiên lôi.
Một nửa sức mạnh của thiên lôi đã bị ma thể của Văn Triều hóa giải, nửa còn lại bị viên đá này chứa đựng.
Nếu không có viên đá này, Văn Triều chắc chắn không thể nào sống sót qua cơn thiên lôi khủng khiếp đó.
Viên đá nặng trĩu trong tay Yến Lâm, bề mặt không bằng phẳng, thỉnh thoảng lại có những tia lôi điện nhỏ lấp lóe nhảy lên, như phản chiếu sự khắc nghiệt và hy sinh mà đồ đệ hắn đã trải qua.
Yến Lâm nhìn Văn Triều bằng ánh mắt nặng trĩu. Hắn đặt viên đá sang một bên, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm lên gương mặt của Văn Triều. Lòng bàn tay chai sạn của hắn chậm rãi lướt qua những đường ma văn trên khuôn mặt y, cuối cùng dừng lại nơi khóe môi, cẩn thận mà xoa nhẹ.
Ở "thế giới kia"... Văn Triều đã trải qua những gì, để có thể nghĩ ra cách thức kỳ diệu này giúp hắn vượt qua thiên kiếp?
Cái gọi là "thế giới" mà Văn Triều từng nhắc đến trong miệng, rốt cuộc là thế nào?
Yến Lâm hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái lạnh của không khí tràn vào qua yết hầu, dần dần giúp hắn bình tĩnh lại. Hắn lấy ra một lọ tiên dược từ trong số dược liệu mà Văn Triều mang theo, rồi cho cậu uống.
Sau đó, hắn rút ra một chiếc chìa khóa nhỏ, mở chiếc rương mà Văn Triều đã mang theo.
Bên trong rương, ngoài những món đồ chơi nhỏ mà Yến Lâm không nhận ra, còn có một chiếc chìa khóa vàng nhỏ. Hắn dùng nó để mở xiềng xích trên cổ tay Văn Triều. Cuối cùng, hai chiếc vòng xích cũng được tháo bỏ, để lại những vệt đỏ nhạt trên cổ tay trắng trẻo của cậu, dấu vết của việc bị đeo quá lâu.
Ma thể của Văn Triều đã chịu tổn thương nặng nề, khả năng tự chữa lành cũng bị ảnh hưởng. Yến Lâm dùng thuốc mỡ cẩn thận thoa bóp suốt một lúc lâu, đến khi vết đỏ dần phai nhạt.
Sau đó, hắn ngồi bên đống lửa, tiếp tục mở cuốn sách mà hắn đã cầm lên từ trước đó lên, chầm chậm đọc tiếp.
--
Văn Triều mê man mấy canh giờ, mãi đến tận đêm khuya mới tỉnh lại. Y chớp nhẹ hai lần, phát hiện trước mắt vẫn là một màn đen kịt, chẳng thể nhìn thấy bất kỳ điều gì.
Tai y, không còn đau nữa, giờ lại có thể nghe rõ âm thanh củi gỗ đang cháy đùng đùng, và bên cạnh là một hơi thở quen thuộc, như hương tuyết đầu mùa vừa tan.
Trên người y đắp chiếc thảm mà trước đó đã đưa cho Yến Lâm. Y khẽ xoay đầu, giọng nói nhẹ nhàng cất lên: "Sư tôn?"
"Ừ," Yến Lâm đáp lại ngay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay y: "Thấy khá hơn chút nào chưa?"
"Không khá lắm," Văn Triều thẳng thắn trả lời, "Cả người đều đau, đặc biệt là đôi mắt."
Kinh mạch dường như đã bị tàn phá nghiêm trọng, khiến y tạm thời không thể vận chuyển linh lực. Dù đã đoán trước được sức mạnh của thiên lôi, y vẫn không ngờ nó lại có thể hung bạo đến mức này.
"Ngươi..." Giọng Yến Lâm thoáng chút bất lực, mang theo ý trách móc nhẹ nhàng, "Ngươi cũng biết đau, vậy mà vẫn dám thay vi sư chắn lôi. Ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?"
"Ta không chết được," Văn Triều điềm tĩnh đáp, "Từ khi trở về từ Yêu giới, ta đã phát hiện ra rằng, thần hỏa có thể bảo vệ thần hồn ta. Dù thần hồn có bị nghiền nát, chỉ cần thần hỏa còn, ta vẫn có thể..."
"Ngươi có biết thần hồn bị nghiền nát là loại đau đớn ra sao không?" Hơi thở của Yến Lâm đột nhiên bao phủ lấy y, cả người Văn Triều như bị chìm trong luồng hàn khí băng giá. Sự lạnh lẽo ấy khiến y phải im lặng, không dám nói thêm lời nào nữa. "Ngươi có biết thần hồn của ngươi đã nứt vỡ đến mức nào rồi không hả? Chỉ thiếu một chút nữa thôi... chỉ cần một chút nữa..."
Văn Triều nghe rõ sự trách cứ trong giọng nói của sư tôn, vội vàng chuyển chủ đề, không dám tiếp tục: "Sư tôn, mắt ta đau quá."
"Nhìn thẳng vào thiên lôi ở khoảng cách gần như vậy, làm sao có thể không đau được."
Văn Triều nâng tay, nhẹ nhàng áp mu bàn tay lên mí mắt.
Yến Lâm bị y làm cho tức giận đến mức chẳng muốn nói thêm gì, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của y, trong lòng lại không nỡ: "Đau nhiều lắm không?"
"Ừm," Văn Triều khẽ đáp. Đúng là cảm giác nóng rát đến mức như sắp bị thiêu cháy.
Yến Lâm thở dài, rồi tìm một thứ gì đó trong rương: "Ngươi có ngồi dậy được không?"
Văn Triều dưới sự đỡ dậy của Yến Lâm cảm thấy đau đớn vô cùng, như thể toàn bộ xương cốt trong cơ thể đã bị nghiền nát và đang bị ép chặt lại với nhau. Bỗng nhiên, y cảm nhận được có thứ gì đó nhẹ nhàng che kín đôi mắt mình, đó là một dải lụa mỏng rộng khoảng ba ngón tay, được cẩn thận buộc lại sau đầu.
Dải lụa không dài lắm, có màu lam nhạt mát lạnh, như màu nước biển ở vùng nước nông, khi ánh sáng chiếu vào sẽ phát ra những tia sáng lấp lánh. Dải lụa từ ngón tay nhợt nhạt của Yến Lâm lướt qua, được buộc lên đôi mắt của Văn Triều. Sư tôn của y cẩn thận vuốt gọn mái tóc trắng muốt ra sau tai, rồi dịu dàng hỏi: "Bây giờ có thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Văn Triều sờ thử dải lụa ấy, cảm nhận được sự mịn màng như tơ lụa, nhưng lại mang theo một chút lạnh lẽo tự nhiên, từng đợt lạnh nhẹ nhàng thấm vào đôi mắt đang nóng rát của y, làm dịu đi cảm giác đau buốt.
Y không kìm được hỏi: "Đây là thứ gì vậy?"
"Giao tiêu."
Giao tiêu là vật đặc trưng của tộc Giao nhân, vì sản lượng hiếm hoi nên cực kỳ quý giá. Trong đó, loại giao tiêu quý hiếm nhất được gọi là "Băng ti." Mỗi sợi băng ti đều mang theo hơi lạnh của biển sâu, khi được dệt thành lụa sẽ có cảm giác mát lạnh, như thể đang chạm vào băng tuyết.
Yến Lâm lấy ra dải lụa băng ti giao tiêu đó để đắp lên đôi mắt của y.
Văn Triều chạm nhẹ vào đôi mí mắt đã được che bởi dải lụa, khẽ nói: "Thật thoải mái."
Hơi thở của Yến Lâm khẽ ngưng lại, hắn có chút không tự nhiên mà lảng tránh ánh mắt, quay nhìn đống lửa đang cháy trước mặt. Lúc này, hắn chẳng còn tâm trạng nào để trách móc đồ đệ nữa. Yến Lâm cầm lấy cục đá màu đen mà mình đã nhặt được trước đó, đưa cho Văn Triều: "Ngươi nghĩ thế nào mà lại dùng cách này để đối kháng với thiên lôi?"
Trên bề mặt viên tinh thạch đen còn lấp lóe tia lôi điện. Văn Triều cầm lên một lát, cảm giác tê rần trên tay, liền đặt nó sang một bên. Y bình thản đáp: "Ban đầu ta định trực tiếp lao vào ôm lấy sư tôn, nhưng thiên lôi quá nhanh. Nếu muốn đón trước nó, ta cần phải đứng cực kỳ gần sư tôn. Nhưng như vậy chắc chắn sẽ bị người phát hiện, nên ta quyết định đứng trên đỉnh núi, để kim loại sắc nhọn thu hút lôi điện. Khi sư tôn kịp phản ứng, đã không còn ngăn được ta nữa."
Nghe xong, giữa mày Yến Lâm chợt nhíu lại: "Ngươi còn dám thừa nhận nữa hả?"
Văn Triều dựa vào việc bản thân đang bị thương, tự tin rằng sư tôn sẽ không "trừng phạt" mình vào lúc này, nên không hề tỏ ra sợ hãi. Y sờ sờ quanh tay mình, định tìm cái hộp gỗ nhỏ để cất viên tinh thạch: "Ta định đưa nó cho Thừa Diễn... Mà nhẫn trữ vật của ta đâu rồi?"
Ngón tay chạm vào không khí, y phát hiện chiếc nhẫn trữ vật quen thuộc không còn trên tay.
"Bị sét đánh hỏng rồi, khi trở về ta sẽ tìm cái mới cho ngươi."
Văn Triều "ồ" lên một tiếng, chậm rãi nhận ra đôi tay mình cũng nhẹ nhàng hơn trước: "Sư tôn chẳng phải nói không mang theo chìa khóa sao?"
Yến Lâm đáp: "Đúng vậy, ta không mang chìa khóa theo. Nhưng chìa khóa xiềng xích của ngươi lại nằm trong chiếc rương ta mang."
Lời vừa dứt, cả hai đồng thời chìm vào im lặng.
Mặc dù cả người đầy thương tích, đầu óc Văn Triều vẫn rất linh hoạt. Y khẽ xoay đầu về phía sư tôn, nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn... có thấy cái rương đó không?"
Yến Lâm không trả lời thẳng, mà hỏi ngược lại: "Ngươi không định giải thích sao? Vì sao lại đem cái rương ra ngoài?"
Văn Triều có chút chột dạ, nhỏ giọng đáp: "Ta tò mò không biết bên trong có gì, nhưng mở không được, nên định mang theo để sư tôn mở giúp."
"Ngươi tò mò bên trong có gì?" Yến Lâm thật sự không thể chấp nhận nổi lời giải thích này. Hắn nhặt hai vòng xích đã đứt gãy lên, ném xuống cạnh Văn Triều. Tiếng kim loại va chạm vang lên lanh lảnh, rồi hắn lạnh lùng nói: "Có vật như vậy, ngươi còn nghĩ trong rương sẽ có cái gì nữa?"
Văn Triều nuốt xuống câu "đồ tình thú" trong lòng, tái nhợt mà biện minh cho bản thân: "Ta... ta chỉ muốn thích ứng với sư tôn hiện tại. Tất nhiên, đầu tiên phải hiểu rõ về sư tôn. Vì thế, ta muốn biết trong rương có gì, để chuẩn bị tâm lý cho tốt..."
"Vậy thì ngươi xem đi." Yến Lâm gần như tự buông xuôi, kéo chiếc rương đến trước mặt y, đặt bên chân. Hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này, không muốn tiếp tục bị tra tấn thêm nữa.
Nói xong, Yến Lâm đứng dậy, đi đến đống lửa đối diện, giữ một khoảng cách xa với Văn Triều.
Văn Triều cảm nhận được hơi thở của sư tôn đang dần rời xa, trong lòng bỗng có chút sợ hãi. Y chợt nhận ra mình có thể đã nói sai gì đó. Có lẽ vì quá chìm đắm trong tiểu thuyết Vong Tiên, mà hình tượng Yến Lâm đã khắc sâu vào tâm trí y. Dù hiện tại biết rõ sự thật là giữa hai người có phần khác biệt nhưng y vẫn không thể kiềm chế được mà muốn dựa gần vào sư tôn.
Y thường cảm thấy Yến Lâm như một phiên bản khác của chính mình, bị nhốt trong giam cầm chật hẹp, không thể thoát thân. Y đau lòng, kính nể sư tôn, và sự tôn kính đó đã trở thành một cột trụ tinh thần vững chắc trong lòng y, khó có thể nào mà gỡ bỏ.
Dù biết Yến Lâm không chỉ xem mình như đồ đệ mà còn có dục vọng chiếm hữu, Văn Triều lại không hề cảm thấy chán ghét. Thậm chí, mối quan hệ phức tạp này mang đến cho y một cảm giác mới lạ, khó nói thành lời.
Y không thể tìm được từ ngữ chính xác để miêu tả cảm xúc của mình, chỉ có thể từng bước thử nghiệm, mong rằng có thể lấp đầy những khoảng trống trong lòng.
Văn Triều đặt tấm thảm sang một bên, khom lưng mò mẫm vào trong chiếc rương, vì đôi mắt không thể nhìn thấy, y đành thận trọng sờ soạng từng món. Đầu tiên, y lấy ra một vật nhỏ, có bề mặt mềm mại giống như da của một loại động vật nào đó, không quá cứng, nhưng có độ đàn hồi nhất định.
Y nắn nắn trong tay, lẩm bẩm: "Cái gì đây, đai lưng sao? Nhưng nó quá ngắn, eo ta không nhỏ như vậy."
Yến Lâm cầm sách, ngồi xa hắn, giả vờ như không thấy, không nghe gì cả.
Văn Triều thử đặt vật đó lên nhiều vị trí trên người, nhưng chỗ nào cũng không vừa. Cuối cùng, hắn thử đặt lên cổ, và "cạch" một tiếng nhỏ vang lên, vật đó khóa lại, ôm sát vào da thịt.
"A, hóa ra là vòng cổ," Văn Triều rốt cuộc cũng hiểu, nhưng lại khẽ kêu lên, "Nhưng... gỡ không ra."
Yến Lâm gần như không thể kiềm chế nổi nhịp thở của mình.
Tuy nhiên, Văn Triều không hoảng hốt lắm, vì chắc chắn chìa khóa sẽ nằm đâu đó trong rương. Y tiếp tục mò mẫm, nhưng thay vì chìa khóa, y lại tìm thấy hai chiếc vòng kim loại nhỏ, trên đó có treo những chiếc chuông nhỏ, phát ra âm thanh lanh lảnh khi chạm vào.
Y thử đặt lên cổ tay, nhưng không vừa, đến cổ chân thì lại khớp hoàn hảo. Rút kinh nghiệm từ trước, hắn không lập tức đeo lên mình, mà cẩn thận đặt chúng sang một bên.
Trong rương đồ vật sư tôn quả thật rất đa dạng.
Ngay sau đó, Văn Triều lại mò trúng một sợi dây thừng, không biết nó được làm từ chất liệu gì, nhưng mềm mại vô cùng. Y nghĩ bụng, nếu dùng để trói người, chắc cũng không khiến người ta cảm thấy đau đớn.
Yến Lâm vẫn cúi đầu giả vờ đọc sách, nhưng những ngón tay trắng bệch của hắn đã vô tình bộc lộ tâm trạng không hề bình tĩnh như bề ngoài.
Văn Triều tiếp tục tìm chìa khóa cho chiếc vòng cổ, lục tung cả chiếc rương nhưng không thấy. Thay vào đó, hắn lôi ra một món đồ có hình thù kỳ lạ. Cầm trong tay ngắm nghía hồi lâu, hắn nhận ra đó là ngọc, hơn nữa còn rất ấm, hẳn là noãn ngọc.
Y cẩn thận sờ nắn để xác định hình dạng, nhưng vẫn không hiểu được vật này có tác dụng gì. Nghi hoặc, y khẽ hỏi: "Cái này là gì?"
Yến Lâm vốn không để ý đến động tác của y, nhưng khi ánh mắt lướt qua vật trong tay Văn Triều, đồng tử hắn lập tức co rút, hít một ngụm khí lạnh. Yến Lâm lao tới, giật phắt món đồ khỏi tay Văn Triều, ném trở lại vào rương rồi mạnh mẽ khép nắp rương lại: "Đủ rồi!"
Văn Triều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của sư tôn. Ngay sau đó, y cảm nhận được luồng khí quen thuộc ập đến, bao phủ y. Thức hải bàng bạc của Yến Lâm ngay lập tức giao hội với thức hải của y, rồi nhanh chóng nuốt chửng tất cả.
Yến Lâm một lần nữa ngồi xuống bên cạnh y, hơi thở phả nhẹ bên tai, giọng nói gần như không thể khống chế được: "Ngươi thật sự nghĩ... vi sư không dám trừng phạt ngươi sao?"
----------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Đừng lo lắng Triều Triều, một ngày nào đó, "cây trụ tinh thần" sẽ không chỉ cắm sâu trong đầu đâu...
Mà này, mọi người đoán xem "tâm linh tương thông" là cái gì chứ? Triều Triều đã bị thương rồi, sao mọi người lại nhẫn tâm như vậy!
Còn nữa, có ai nhận ra rằng chương trước sư tôn truyền linh lực cho Triều Triều là dùng miệng không?
-------------------------------------------------------------------------------------
Nắng: Mệt với ẻm quà, mù dở mà tò mò lắm, vẫn ráng mò cái rương cho được. Hahhaha.
Mình có lập wed wix á. Đọc không bị quảng cáo và khá dễ sử dụng. Trên web còn có hội nhóm mình mới lập để mọi người cùng nhau thảo luận tình tiết hay là đề cử truyện để tui làm. Tham gia nhé. Love all.
Comments