top of page

[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 32

Tác giả: Lộc Thập

Chuyển ngữ & Editor: Nắng

Chương 32



Thầy trò hai người lại cùng qua đêm trong sơn động.

Do cuộc thần giao mãnh liệt ngày hôm qua, đến giờ thân thể Văn Triều vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, y loay hoay một lúc lâu mới có thể ngồi dậy, thử cử động đôi chút.

Nhờ có Yến Lâm chữa trị mà thân thể y giờ đã bớt đau nhức, nhưng linh lực vẫn không thể vận hành. Đôi mắt bỏng rát dần hạ nhiệt, y tháo dải lụa xuống nhưng nhận ra tầm nhìn vẫn còn mù mịt.

Một nỗi bất an trào dâng trong lòng Văn Triều. Có lẽ y không thật sự bị mù, thông thường tình trạng mù tạm thời do tiếp xúc với ánh sáng mạnh cũng sẽ sớm hồi phục, nhưng đã qua cả ngày rồi mà vẫn chưa thấy gì…

Y xoay đầu cảm nhận một chút nhưng không thấy bóng dáng sư tôn đâu. Lửa trong sơn động đã tắt ngấm, ánh sáng từ ngoài động tràn vào, mặt tuyết phản chiếu những tia sáng mỏng manh. Tiếc là tất cả đều nằm ngoài tầm mắt y.

Chẳng ngờ sư tôn lại để y một mình trong cái nơi tối tăm và tĩnh mịch này mà đi đâu mất.

Văn Triều đặt tấm lụa sang một bên, mái tóc bạc mềm mại theo động tác rơi xuống bờ vai. Y lần theo vách đá bước ra ngoài, cẩn thận dò dẫm cho đến khi đắm mình dưới ánh mặt trời.

Dù không nhìn thấy nhưng  y vẫn cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời. Y giơ tay, những ngón tay thon dài đón lấy ánh sáng, cổ tay áo với chỉ vàng óng ánh lên, cả thân hình tựa như được phủ lên một viền vàng mềm mại.

Đứng yên trong chốc lát, y vẫn không thấy sư tôn trở lại. Dù không thể phân biệt rõ phương hướng, cảm giác luồng gió tươi mát bên ngoài khiến y không muốn quay vào cái sơn động vắng vẻ kia. Thế là y thử dò dẫm bước ra xa hơn, hy vọng có thể dạo quanh gần đó.

Nhưng chỉ đi được hai bước, y đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trước: “Tôn chủ, ngài đang mù, đừng tùy tiện đi lại kẻo gặp nguy hiểm.”

Văn Triều thoáng dừng chân, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ngươi ở đây sao? Đến lúc nào vậy?”

Hắc Long không đáp, chỉ uể oải nằm bẹp trên nền tuyết, như thể vừa phải chịu đựng một đòn chí mạng, đầu đặt trên nền tuyết, đôi mắt đỏ như máu chăm chú nhìn y.

Ánh mắt nó chất chứa nỗi đau thương sâu thẳm – vị tôn chủ mà nó tôn kính như minh nguyệt cao quý, lại bị tổn thương đến như vậy.

Văn Triều không hiểu con rồng đang nghĩ gì, thấy nó im lặng bèn hỏi: “Ngươi có nhìn thấy sư tôn của ta không?”

Vừa nghe đến tên Yến Thanh Nhai, ánh mắt Hắc Long càng u uất hơn. Nó không khỏi thương xót tôn chủ của mình – không chỉ bị một tên tiên tôn ra vẻ đạo mạo khống chế mà còn vì hắn hy sinh thân mình, chắn cả kiếp nạn. Đến cả sự trong trắng của mình cũng dâng hiến cho hắn…

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tốc độ của Hắc Long đã nhanh chóng vượt qua bước chân của Văn Triều. Nó chân thành cảm thấy bất bình thay cho tôn chủ của mình. Nếu không phải vì không đánh lại Yến Thanh Nhai, nó đã sớm mang tôn chủ về tổ của mình, dùng các loại trân bảo tuyệt mỹ để trang điểm cho tôn chủ, rồi ôm vào lòng bằng cái đuôi và đôi cánh của mình, chỉ muốn biến tôn chủ thành một viên minh nguyệt riêng cho mình.

Đáng tiếc, nó chậm một bước, để Yến Thanh Nhai nhanh chân đến trước.

Văn Triều thấy nó không trả lời, không khỏi nghi hoặc mà nghiêng đầu: “Rốt cuộc ngươi có thấy không?”

“Hắn rất nhanh sẽ trở lại,” Hắc Long nói, “Chỉ cần ba hơi thở nữa thôi.”

Văn Triều tại chỗ đếm ba hơi thở, liền cảm nhận được một luồng khí lạnh từ trên trời giáng xuống —— Yến Lâm cưỡi tiên lộc, bước trên mây mà đến, hạ xuống trước mặt y.

Văn Triều chớp chớp đôi mắt mờ mịt: “Sư tôn?”

Giọng nói quen thuộc của Yến Lâm truyền đến: “Vi sư chỉ đi một lát mà ngươi đã chạy loạn khắp nơi, muốn làm ta lo lắng sao?”

“Đệ tử không có chạy loạn,” Văn Triều vội vàng biện giải, “Sư tôn vừa đi đâu vậy?

"Trở về một chuyến đến Phù Vân Phái."

"Sao sư tôn không mang theo đệ tử cùng đi?"

"Ngươi vẫn chưa khỏi thương, không nên mệt nhọc," Yến Lâm nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của y, thân hình chợt lóe, trực tiếp mang theo y về lại sơn động, "Đôi mắt ngươi bị thiên lôi gây thương tích, mà tiên dược ngươi mang đến không trị được cái này, nên vi sư trở về giúp ngươi tìm dược."

"Đôi mắt của ta... còn có thể chữa khỏi sao?"

"Chỉ là tạm thời mù thôi, nhưng uy lực của thiên lôi rất mạnh, muốn hoàn toàn khôi phục có lẽ cần thời gian vài ngày. Trước khi ngươi khôi phục, chúng ta tạm thời ở lại đây."

Yến Lâm nói rồi lấy dải lụa bị tháo xuống, mở ra tiên dược vừa mang về, đổ nước thuốc trong suốt lên đó.

Nói xong, Yến Lâm cẩn thận lấy dải lụa mà trước đó chính tay hắn tháo xuống, thấm một lượng tiên dược trong suốt vào đó. Giao tiêu có một loại đặc tính kỳ lạ, gặp nước không bị ướt, nhưng khi thuốc thấm vào thì bề mặt vẫn ẩm mềm.

Dược liệu đã hoàn toàn ngấm vào dải lụa, hắn nhẹ nhàng quấn lại lên mắt đồ đệ: “Không có sự cho phép của vi sư, không được tháo ra.”

Văn Triều ngoan ngoãn đáp: "Được."

Dù rằng đôi mắt mờ mịt không nhìn thấy gì khiến y rất khó chịu, nhưng y cũng muốn sớm ngày khôi phục. Khi thuốc thấm dần qua lớp lụa và làn da, Yến Lâm nhìn đôi mắt đang bị che kín của đồ đệ, lòng ngổn ngang phức tạp. Trước kia, hắn từng nghĩ sẽ có ngày phải dùng dải lụa này che kín đôi mắt ấy, nhưng giờ đây, khi tình cảnh đó thật sự đã đến, hắn lại không đành lòng.

Hắn thật sự không nỡ.

Yến Lâmkhông nỡ để đôi mắt sáng ngời Văn Triều vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Yến Lâm nhẹ nhàng thở dài, cảm thấy những sự việc gần đây đều xảy ra ngoài dự liệu của hắn, khiến hắn có chút bối rối. Hắn do dự mở miệng: “Ngươi hiện tại... còn khó chịu không?”

Văn Triều nhẹ giọng đáp: “Lạnh thì không lạnh, nhưng thần hồn chi lực của sư tôn vẫn còn bên trong, làm ta lúc nào cũng cảm thấy căng cứng, có chút… quá đầy.”

“...” Yến Lâm bị nghẹn lời, cố gắng không nghĩ bậy bạ, “Qua vài ngày thì sẽ ổn, ngươi cố nhẫn nại một chút.”

Ngoài nhẫn nại, Văn Triều cũng không biết làm gì khác. Hai người ngồi đối diện nhau trong chốc lát, ybỗng cảm nhận hơi thở của đối phương chậm rãi tiến gần, cảm giác ôn nhu mềm mại dừng lại giữa chân mày, đó là một nụ hôn nhẹ của Yến Lâm, như thể đang an ủi thần hồn bị tổn thương của y.

Yến Lâm hôn nhẹ rồi rời đi, giọng nói thấp và có chút khác thường: “Ngươi thật sự... không ghét vi sư như vậy sao?”

Văn Triều lắc đầu.

“Nếu ngươi không thích, nhớ kịp thời nói cho ta,” Ngón tay của Yến Lâm ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua tóc y, “Không cần ép buộc bản thân tiếp nhận, tất cả hãy thuận theo tâm ý của ngươi.”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên từ bên ngoài sơn động truyền đến một giọng nói táo bạo: “Đừng có mà nắm lông của bổn đại gia! Ngươi rõ ràng có thể ngự phong mà đi, tại sao cứ muốn cưỡi lên bổn đại gia, bổn đại gia mà ngươi muốn ngồi là ngồi sao!”

“Cứ mở miệng là 'Bổn đại gia' nghe mà thấy quen thuộc quá đi mất.” Văn Triều nghiêng đầu về hướng âm thanh phát ra, thấp giọng thắc mắc: “Sao hắn cũng đến đây?”

Thanh Ngô từ trên lưng Mạnh Tại Uyên nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp xuống nền tuyết, đôi mắt đào hoa khẽ cong lên: “Ai nha ai nha, người trẻ tuổi không cần nóng nảy như vậy, thời tiết đẹp thế này, sao không cùng nhau tận hưởng?”

“Ai là người trẻ tuổi? Tám trăm tuổi mà dám xưng đại gia trước mặt bổn đại gia đây, ta đã tám ngàn tuổi rồi đấy!”

Thanh Ngô lơ đễnh với lời phàn nàn của vị "đại gia" này, không khách sáo bước vào sơn động: “Tiểu sư điệt, lâu rồi không gặp, sư thúc đến thăm ngươi đây.”

Yến Lâm nhíu mày: “Ai cho phép ngươi đến?”

“Nghe nói tiểu sư điệt bị thương, ta là sư thúc đương nhiên phải đến xem tình hình.” Thanh Ngô dừng trước mặt Văn Triều, nhìn chằm chằm dải lụa che mắt y, ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa: “Ngươi thật lớn gan, dám lấy thân chắn thiên kiếp của Luyện Hư cảnh. Cũng may ngươi có thân thể đặc biệt, nếu đổi lại người khác, e là đã hồn phi phách tán từ lâu.”

Văn Triều không trả lời thẳng vào lời trêu chọc của hắn mà ngẩng đầu lên, nói: “Tiểu sư thúc, ta có một yêu cầu hơi quá đáng.”

“Ngươi nói đi.”

“Phiền tiểu sư thúc đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài, ta không muốn quá nhiều người biết.”

“Tại sao”

Văn Triều trầm ngâm một lát: “Trước khi đến đây, ta nghe các sư huynh đệ trong môn phái đều bàn luận về việc chưởng môn sư tôn sẽ độ thiên kiếp. Họ chẳng hề lo lắng, tin rằng sư tôn nhất định sẽ đột phá. Đã như vậy, họ không cần biết chuyện gì xảy ra trong lúc độ kiếp, chỉ cần biết kết quả là được.”

Thanh Ngô có chút ngạc nhiên: “Nhưng ngươi đã vì bảo vệ sư tôn mà hy sinh rất nhiều, suýt chút nữa mất mạng. Ngươi không muốn cho người khác biết công lao của mình sao? Nếu họ biết ngươi đã bảo hộ Thanh Nhai Tiên Tôn, sẽ kính ngưỡng ngươi cả đời.”

Văn Triều lắc đầu: “Ta không cần những thứ hư danh đó, cũng không để tâm người khác nhìn mình như thế nào. Ta chỉ biết rằng, sư tôn với tư cách là chưởng môn, đại diện cho thể diện của toàn môn phái. Nếu để tin đồn ‘Thanh Nhai Tiên Tôn phải dựa vào đệ tử Nguyên Anh kỳ để độ thiên kiếp’ lan ra ngoài, người khác sẽ nghĩ sao về chúng ta? Họ không biết sư tôn đã chịu trọng thương, chỉ biết xem thường Phù Vân Phái. Ngay cả đệ tử trong phái cũng sẽ vì chuyện này mà mất mặt.”

Ánh mắt Yến Lâm nhìn hắn lộ rõ sự khó tin, giọng nói cũng có chút dao động: “Phong Minh, ngươi…”

Văn Triều điềm nhiên đáp: “Chỉ có chúng ta biết sư tôn có nỗi khổ riêng, người ngoài chẳng để ý điều đó. Nếu thiên kiếp đã qua, thì hãy để nó qua luôn, hy vọng sư tôn và sư thúc có thể giữ bí mật này. Cứ xem như thực hiện một tâm nguyện nhỏ nhoi của đệ tử.”

Môi Yến Lâm khẽ run, hắn hít sâu một hơi, không mở mắt.

Thanh Ngô hỏi: "Vậy đôi mắt của ngươi phải giải thích thế nào đây?"

Văn Triều đáp: "Chỉ cần nói đệ tử bướng bỉnh, một hai đòi đến xem sư tôn độ kiếp, kết quả đứng quá gần thiên lôi, vô ý bị cường quang làm tổn thương mắt — dù sao sau khi trở về, tất cả mọi người sẽ chúc mừng sư tôn độ kiếp thành công, sẽ không ai để ý đến ta."

Thanh Ngô lộ ra biểu tình phức tạp: "Ngươi..."

Hắn lặng lẽ truyền âm cho Yến Lâm: Ngươi tu luyện từ đời nào mà phúc phần tốt đến như vậy, nhặt được một đệ tử tốt thế này, hứa với ta, nếu ngày nào đó ngươi không cần y nữa, nhường cho ta có được không?

Yến Lâm: Sẽ không có cái ngày đó đâu, ngươi đừng có mơ.

Văn Triều đứng dậy: "Ta đi nói chuyện với hai vị kia, họ ở gần đây, sẽ không chạy loạn."

Y dò dẫm ra ngoài động, bảo hai linh thú trấn phái giữ bí mật giúp mình. Mạnh Tại Uyên nghe xong, ngẩng cằm khinh thường: "Loại chuyện này có gì hay mà nói, ngươi bảo bổn đại gia nói, bổn đại gia còn chẳng thèm."

"Vậy thì tốt," Văn Triều nói, "Đúng rồi, trước đây ngươi không phải vì ăn nhầm tiên dược của ta mà biến thành ấu thú sao, giờ đã khôi phục chưa?"

"Bổn đại gia là ai chứ, mấy cái viên tiên dược quèn, mấy ngày là hóa giải được ngay... Cách!"

Văn Triều: "..."

Xem ra yêu lực bị mất khống chế thì đã khôi phục, nhưng đánh cách thì vẫn chưa hết.

Mạnh Tại Uyên bị mất mặt mèo, bực bội quất đuôi mạnh xuống đất, rồi quay mông lại như thể không thèm quan tâm đến y.

“Ngô sẽ giữ kín lời của tôn chủ.” Hắc Long trịnh trọng nói.

Văn Triều vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào lớp vảy trên chiếc đầu rồng tròn trịa ấy, khẽ nói: “Mấy ngày qua vất vả cho ngươi rồi… Đúng rồi, ta còn chưa biết tên của ngươi.”

“Ngô không dễ gì nói tên mình ra cho người khác, nhưng nếu là tôn chủ hỏi, ngô không thể không nói.” Hắc Long ngẩng cao đầu, nghiêm trang ngồi xuống trước mặt y, đôi mắt rồng sáng rực lên sau một đêm tăm tối, “Tên của ngô là do một cao nhân đặt cho.”

Văn Triều nghe nó nhắc đến “cao nhân” lần nữa, không khỏi hiếu kỳ, liền chăm chú lắng nghe.

Hắc Long ưỡn ngực, đầy kiêu hãnh: “Cao nhân đã ban cho ngô cái tên, như dãy núi trập trùng mênh mang, như bầu trời cao rộng hùng vĩ, như ánh trăng sáng vằng vặc, như những vì sao lấp lánh.”

Văn Triều hết sức mong đợi.

Chỉ nghe thấy Hắc Long tự hào tuyên bố: “Tên ngô là —— Long Ngạo Thiên.”

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ngốc long này thật ngốc lắm, nó bị cao nhân lừa đến thảm thương.

Ai đoán thử xem vị cao nhân ấy rốt cuộc là ai nào?

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Nắng: Cười sảng hồn với cái tên, ủa mà sao truyện flop thế nhỉ, dở quá chăng? HUHUHUtor: Nắng









 
 
 

Comments

Rated 0 out of 5 stars.
No ratings yet

Add a rating
bottom of page