[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 20
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 3, 2024
- 9 min read
Updated: Oct 21, 2024
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 20
Editor: Nắng
Những lời của Yến Lâm mang đến một lượng thông tin quá lớn, khiến Thanh Ngô sững sờ vài giây: "Linh thú trấn phái... không phải đã mất tích rồi sao? Sao nó lại ở trong nhẫn trữ vật của sư điệt?"
Yến Lâm đáp: "Nó không mất tích, vào đêm Phong Minh nhập ma, ma khí lan tỏa ra ngoài, Mạnh Tại Uyên đã áp chế ma khí đó. Nhưng cũng vì vậy mà mà yêu lực của nó đã bị cạn kiệt, biến thành hình dạng con non. Khi nó lén ăn tiên thảo của Phong Minh, nó đã bị y bắt được, thế nên ta đã bảo Phong Minh mang nó theo bên mình để sau đó thả nó về Yêu giới."
Thanh Ngô rất nhạy bén, ngay lập tức nhận ra điều bất thường giữa những lời này. Trong đầu nhanh chóng lóe lên suy nghĩ: Nếu ngươi biết linh thú trấn phái chưa mất tích, vậy tại sao không nói ra? Không những không ngăn chúng ta đi tìm linh thú mới, mà còn để Phong Minh ném Mạnh Tại Uyên về Yêu giới. Chẳng lẽ ngươi thấy nó chướng mắt, cho rằng nó đang tranh giành đồ đệ với ngươi? Ngươi thật đúng là có tính chiếm hữu mạnh quá.
Nhưng ngoài miệng, hắn không nói gì thêm, chỉ thốt ra một chữ: "À."
Yến Lâm nói: "Tóm lại, ta xuống trước, các ngươi ở đây chờ." Nói xong, hóa thân bạch xà của hắn chuyển động, chui vào khe hở giữa đống đá vụn.
Đợi hắn hoàn toàn biến mất, Thừa Diễn mới run rẩy đứng dậy từ mặt đất: "Con... con rắn đó... thật sự là chưởng môn sao?"
Thanh Ngô rũ mắt xuống, nét mặt có chút phức tạp: "Đảm bảo không phải là giả."
Bạch xà di chuyển khó nhọc trong khe hở giữa đống đá vụn.
Hóa thân này là giấy niết, loại giấy đặc biệt này có thể dễ dàng gấp thành bất cứ hình dạng nào, giúp hắn có thể thoải mái xuyên qua ngay cả những khe hở vô cũng chật hẹp.
Tuy nhiên, nguyên thần của hắn thì không.
Bởi vì giấy quá nhẹ và yếu ớt, nếu nguyên thần bám vào hóa thân thì về cơ bản sẽ giống như bị trực tiếp bại lộ trong không khí. Một khi hóa thân bị thương thì cảm giác đau đớn sẽ càng dữ dội hơn nhiều so với khi tiên thể của hắn bị tổn thương.
Nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản được Yến Lâm.
Hắn dường như đã quen với việc chịu đựng, mặc kệ trong cơ thể luôn có dòng linh lực nóng bỏng không thể loại bỏ được, hay hiện tại là nỗi đau đớn khi ép nguyên thần chen qua khe hở giữa đống đá.
Mặc dù hóa thân bằng giấy được duy trì bởi tiên lực của hắn nhưng nó vẫn sẽ bị hư hỏng dần khi bị cọ xát. Những chiếc vảy rắn nguyên vẹn liên tục bị mài mòn và rơi rụng, đôi mắt của hắn bị những mảnh đá sắc bén làm cho nhòa đi, nội tạng như bị cắt lát thành từng miếng. Cảm giác áp lực dồn dập từ bốn phía đánh tới, trong bóng tối đen đặc, hắn không thể thấy bất cứ thứ gì, nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Hơi thở thuộc về đồ đệ của hắn.
Hắn lần theo hơi thở đó, bò qua các khe nứt trên đá, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói truyền đến từ phía trước:
"Ca ca... Ca ca! Mau dừng lại!"
"Nóng quá, nóng quá... A Bạch sai rồi, A Bạch không để ca ca sinh thỏ con nữa, A Bạch tự mình sinh! Mau dừng lại đi ca ca!"
Cứu với! A Bạch đau quá, ca ca tha cho A Bạch đi, A Bạch sai rồi, A Bạch xin ngươi, đừng mà!"
Đó chính là giọng của thỏ yêu.
Bọn họ đang làm gì vậy?!
Tiếng kêu ấy khiến Yến Lâm lập tức bừng tỉnh, tinh thần phấn chấn, hắn tăng tốc di chuyển. Trong khe đá phía trước đã bắt đầu lộ ra ánh sáng mỏng manh, đồng thời hắn cũng cảm nhận được một luồng khí nóng, nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên.
Khi hắn tiến gần đến lối ra, nhiệt độ của nham thạch đã cao đến mức không thể chịu đựng nổi. Ánh sáng phía trước đột nhiên rực sáng, bao trùm toàn bộ tầm nhìn — là một biển lửa đang thiêu đốt dữ dội.
Yến Lâm vội vận hàn khí để chống lại sức nóng khủng khiếp, rồi nhìn thấy toàn bộ hang động đã chìm trong biển lửa. Thiếu niên thỏ yêu bị dồn vào một góc, ngọn lửa vừa chạm tới chân nó, chỉ còn lại hai bàn chân đang run rẩy.
Lưng nó dán sát vào vách động, lớp lông mềm trên tai thỏ đã bị lửa thiêu cháy, nước mắt chảy dài thành từng dòng: "Ca ca mau dừng lại đi, A Bạch thật sự sai rồi!"
"...Câm miệng," đó là giọng của Văn Triều. Y ngồi xổm ở một bên khác của hang động, dường như đang phải kiềm chế một cơn đau đớn vô cùng khủng khiếp, giọng nói phát ra từ kẽ răng nghiến chặt: "Ngồi yên đó, đừng có động đậy."
Những ma văn trên mặt y vẫn đang tiếp tục kéo dài, từ sau gáy lan xuống cổ áo, đôi mắt đen cũng mờ mờ hiện lên sắc đỏ, như thể đang cạn kiệt máu.
Đồng tử của Yến Lâm co lại — đây là dấu hiệu ma hóa!
Hắn không còn thời gian bận tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa, đuôi rắn đong đưa rồi lập tức xâm nhập vào huyệt động đang thiêu đốt, xuyên qua ngọn lửa, chuẩn xác dừng lại trên đầu vai của Văn Triều.
Ngay sau đó, bạch xà hé miệng, cắn một cái vào vành tai của đối phương.
"Tê..." Văn Triều đau nhói, một sợi thần trí được kéo về. Y chỉ cảm thấy có một hơi thở lạnh lẽo đang lượn quanh gáy mình, hơi thở ấy vô cùng quen thuộc, như tuyết đọng quanh năm không bao giờ tan trên đỉnh núi Phù Vân.
Sự khô nóng trong cơ thể dần dần bị áp chế, nếp nhăn giữa chân mày từ từ giãn ra. Y nhắm mắt lại, giọng nói khẽ khàng như lời thì thầm: "Sư tôn..."
Bạch xà trên đầu vai dừng lại một chút. Thân rắn đã hoàn toàn phục hồi dưới tiên thuật, nó thả lỏng miệng, nhẹ nhàng quét lưỡi lên vành tai đối phương, truyền đến những đợt khí lạnh mỏng manh cho y, cẩn thận cọ xát vào cổ y như đang trân trọng một bảo vật quý giá.
Văn Triều chậm rãi thở ra, hơi lạnh đó khiến cả cơ thể y thoải mái hơn, khiến y vô thức thêm thèm khát và mê đắm nó, muốn có thêm một chút nữa.
Ngọn lửa mất kiểm soát dần dần tắt đi, nhiệt độ trong hang đá cũng nhanh chóng hạ xuống. Thỏ yêu kiệt sức, quỳ gục xuống đất, ánh mắt dần trở nên cuồng loạn: "Ca ca... Cuối cùng ngươi vẫn không nỡ bỏ A Bạch, đúng không? A Bạch cũng không nỡ xa ca ca. Xin ca ca hãy ở lại đây với A Bạch đi mà, A Bạch có thể làm bất cứ điều gì ca ca muốn."
Nó bò về phía Văn Triều bằng cả bốn chân, nhưng bạch xà chỉ lạnh lùng nhìn nó: "Ngươi diễn quá rồi."
Thiếu niên đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu lên đầy cảnh giác: "Ai đó?!"
Bạch xà bò dọc theo cánh tay của Văn Triều, đuôi rắn vừa chạm vào nhẫn trữ vật liền phát ra một tia kim quang kèm theo tiếng rống giận từ bên trong: "Văn Phong Minh, ngươi đúng là đồ ngốc! Cuối cùng cũng chịu thả bổn đại gia ra!"
Văn Triều dường như không nghe thấy, y nhắm mắt, tựa người vào vách động, ý thức mơ hồ, đưa tay lên đặt bạch xà lên mặt mình: "Đừng chạy lung tung."
Yến Lâm: "......"
Có lẽ vì bị ảnh hưởng bởi tiếng trống trong đầu, giọng của Văn Triều trở nên mềm mại hơn so với bình thường, thậm chí có chút như đang làm nũng.
Bạch xà bị kẹp giữa ngón tay và mặt của hắn, toàn thân bị bao bọc bởi hơi thở ấm áp của đối phương. Đôi mắt đen láy của nó thoáng hiện lên sự bối rối, nhất thời quên cả giãy giụa, giống như bị hạnh phúc đánh trúng, bất động như một con rắn nhỏ đang bị xỉu, thậm chí lưỡi cũng không buồn thè ra.
Cùng lúc đó, kim quang rơi xuống đất, hóa thành một nam tử tóc đen, mắt vàng. Sắc mặt hắn lạnh lùng, giữa đôi mày toát ra vẻ kiêu ngạo bẩm sinh của một vương giả trong giới yêu thú.
Hắn vươn tay, những ngón tay dài và mạnh mẽ chộp lấy cổ thỏ yêu, nhấc bổng lên rồi ấn mạnh vào tường: "Ngươi mà cũng dám tranh con mồi của bổn đại gia?!"
Văn Triều mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy thấp thoáng một bóng dáng cao quý, lạnh lùng. Nhưng rồi, chủ nhân của bóng dáng ấy buông ra một câu không mấy trang trọng: "Bổn đại gia."
...Quả nhiên y vẫn nên tiếp tục ngủ thì hơn.
Ngay khi thỏ yêu thiếu niên thấy rõ người trước mắt là ai, thì đột nhiên toàn thân nó run rẩy: "Thiếu... Thiếu chủ?! Ngươi không phải đã..."
"Đã chết?" Mạnh Tại Uyên nheo mắt lại, đôi con ngươi vàng sắc lạnh, ánh nhìn giống như loài họ mèo nguy hiểm, đang suy tính cách xử lý con thỏ ngỗ nghịch trước mặt như thế nào cho hợp lí. "Đúng vậy, các ngươi giỏi thật đấy, bổn đại gia vừa rời đi một cái là các ngươi liền tung tin đồn ta đã chết, lại còn muốn muốn tự lập môn hộ nữa, các ngươi muốn đưa người khác lên làm tân vương đấy phỏng?!"
Hắn vừa nói vừa siết chặt tay, khiến thỏ yêu mặt mày tái xanh: "Thiếu chủ... khụ... xin tha mạng..."
Mạnh Tại Uyên không hề để ý đến lời cầu xin của nó, càng dùng sức thêm một chút, lập tức vang lên tiếng "rắc" của xương gãy. Cổ thiếu niên ngoẹo sang một góc kỳ lạ, ngay lập tức tắt thở.
Ngay sau đó, cơ thể thiếu niên dần co lại, biến thành một con thỏ tai cụp màu trắng.
Mạnh Tại Uyên hất xác con thỏ xuống đất, khinh bỉ hừ lạnh một tiếng: "Lại là phân thân giả. Một ngày nào đó, ta sẽ bắt được bản thể của ngươi."
Văn Triều lúc này đã tỉnh táo lại, y cố gắng đứng lên: "Ngươi đã giết con thỏ đó rồi sao?"
"Nó không dễ chết như vậy đâu. Con thỏ này có không biết bao nhiêu là phân thân, khắp nơi trong Yêu giới đều là hầm ngầm của nó." Mạnh Tại Uyên tỏ vẻ rất là khinh thường hành vi này, hắn nói tiếp: "Nhìn thì có vẻ tu vi nó không cao, nhưng thực tế nó đã sống đến năm ngàn năm tuổi rồi đấy. Mỗi lần nó tạo ra một phân thân, tu vi sẽ chia ra một phần. Con mà các ngươi vừa gặp chỉ là một trong những phân thân có tu vi một trăm năm mươi năm mà thôi. Nói cách khác, Yêu giới hiện tại có ít nhất ba mươi phân thân của nó."
Năm ngàn năm...
Thật đúng là không thể chỉ nhìn tướng mạo mà đoán tuổi thỏ.
Đôi mắt vàng kim của Mạnh Tại Uyên chuyển hướng về phía bạch xà đang nằm trên vai Văn Triều, ánh nhìn tựa như phát hiện ra một con hổ thứ hai trên đỉnh núi: "Ồ, chẳng phải là..."
Bạch xà lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt như băng tuyết: Đừng có nói ra, nếu không ngươi tự gánh lấy hậu quả.
Mạnh Tại Uyên không chịu thua, khẽ nhếch cằm lên: Ngươi tưởng ta thèm nói sao? Yến Thanh Nhai, sớm muộn gì cũng có ngày đồ đệ ngươi sẽ biết được cái tâm tư đen tối này của ngươi. Ta sẽ chờ đến lúc thầy trò các ngươi ly tán...
Hắn vừa mới truyền âm đến đó, thì Văn Triều đột nhiên đi tới. Trong đầu y vẫn còn đang mơ màng, cũng không thể nào hoàn toàn kiểm soát được hành động của bản thân, nhưng trong tiềm thức y lại cảm thấy người trước mặt giống như một con mèo cao ngạo đang ngẩng cằm chờ chủ nhân vuốt ve.
Vậy nên y rất tự nhiên mà thỏa mãn "con mèo" đó, đưa tay ra nâng cằm Mạnh Tại Uyên, ngón tay khẽ cào nhẹ vài cái.
Mạnh Tại Uyên lập tức nhíu mày: "Ngươi làm gì? Bổn đại gia sẽ không... Hừ... Khò khè... khò khè."
"?"
---------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Tại Uyên: "Bổn đại gia không phải loại mèo đó, tất cả là do cái bản năng động vật đáng xấu hổ này!"
"Hôm nay sư tôn đúng là tiến bộ rồi, dám cắn vành tai đồ đệ!"
------------------------------------------
U là trời con mèo đen này nó cute phô mai que thế. U là trời con thỏ 5000 tuổi, già đầu rồi mà còn không nên nết nhá.
ความคิดเห็น