top of page

[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 1

Updated: Oct 2, 2024

Tác giả: Lộc Thập

Chuyển ngữ & Editor: Nắng

Chương 1


Triều Văn Tịch Tử: “Sư tôn khi nào thì khỏi hẳn? Thật sự rất muốn biết.”

Triều Văn Tịch Tử: “Đáng tiếc… sẽ không còn cơ hội để xem nữa.”

Văn Triều run rẩy gõ bình luận, dường như việc cầm điện thoại và gõ chữ đã tiêu tốn hết sức lực cuối cùng của cậu. Ý thức của cậu dần mờ nhạt, cảnh vật xung quanh trở nên tối tăm, có cảm giác mơ hồ không thực.

Đây là khu vực bình luận của cuốn tiểu thuyết tu tiên "Vong Tiên", một cuốn sách mà cậu đã theo dõi suốt một năm rưỡi và hiện tại vẫn chưa kết thúc. “Sư tôn” trong các bài đánh giá của cậu chính là nhân vật chính của cuốn sách, Yến Lâm, cũng là “Thanh Nhai Tiên Tôn”, một mỹ nam lạnh lùng, thanh tao, tài hoa xuất chúng, thu hút một lượng lớn độc giả hâm mộ, trong đó có cả cậu.

Đáng tiếc, dù Y tài năng xuất chúng, nhưng bệnh tật đã khiến Y bị thương nặng, ma hỏa tàn phá đôi chân, khiến Y không thể đứng dậy được.

Dù tác giả hứa rằng đôi chân của y sẽ hồi phục, nhưng từ chương 50, chân của y đã bị gãy, và hiện tại viết đến chương 500, vẫn không thấy dấu hiệu hồi phục.

Do đó, việc theo dõi xem đôi chân của y có hồi phục không đã trở thành niềm tin lớn nhất để cậu sống qua một năm rưỡi này, cũng là niềm vui duy nhất trong bệnh viện tẻ nhạt.

Nhưng hôm nay, cậu cuối cùng không còn sức để tiếp tục.

Vì bị nhiễm trùng nhiều cơ quan và suy kiệt, bác sĩ đã không còn khả năng cứu chữa.

Cậu dùng hết sức để chớp mắt, nắm lấy hơi thở cuối cùng, chuyển toàn bộ số tiền còn lại trong tài khoản, hai nghìn đồng, để ủng hộ "Vong Tiên".

Khu vực bình luận của cuốn tiểu thuyết luôn vô cùng sôi động. Chẳng mấy chốc, các độc giả khác đã phát hiện ra hai bài đánh giá “lạ lùng” của cậu và nhanh chóng để lại bình luận bên dưới:

“Đại gia, sao thế? Tại sao lại muốn bỏ truyện á?”

“Bồ ủng hộ nhiều tiền lắm luôn á, ổn không đó?”

“Cậu vẫn ổn chứ?”

Tuy nhiên, cậu đã không còn sức để trả lời, nhắm mắt lại, điện thoại rơi khỏi tay, rơi xuống đất bên mép giường bệnh, màn hình vỡ nát lan ra như mạng nhện.

Máy theo dõi nhịp tim phát ra tiếng kêu chói tai.

Cậu mắc một bệnh về hệ miễn dịch hiếm gặp, hệ thống miễn dịch của cậu gần như không hoạt động, không thể chống lại bất kỳ vi khuẩn nào. Để sống, cậu chỉ có thể sống trong một khoang vô trùng, và cha mẹ ruột của cậu không có tiền để chữa bệnh cho cậu, họ đã bỏ rơi cậu ngay khi cậu vừa sinh ra.

Sau đó, cậu được một tổ chức từ thiện nhận nuôi, nhận được sự quyên góp từ xã hội và sống sót nhờ cấy ghép tủy xương, cũng lớn lên và tìm được một công việc lương khá sau khi tốt nghiệp đại học, có thể nói là sự nghiệp đã thành công.

Tuy nhiên, niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Có lẽ vì làm việc quá chăm chỉ, một năm rưỡi trước, bệnh miễn dịch đã bất ngờ tái phát—lần này, không ai có thể cứu cậu nữa.

Sau một thời gian dài ở bệnh viện, số tiền tiết kiệm của cậu đã gần như hết, số tiền cuối cùng được cậu quyên góp cho trại trẻ mồ côi đã nuôi dưỡng cậu, hai nghìn đồng còn lại dùng để thanh toán tiền thuốc không còn đủ, vì vậy cậu đã ủng hộ toàn bộ cho "Vong Tiên".

Mỗi lần đọc đến đoạn tác giả miêu tả sư tôn vì chấn thương chân mà không thể đi lại, đau đớn suốt đêm, ho ra máu rồi lặng lẽ nhìn về phía núi non xa xăm, cậu lại cảm thấy như... đang nhìn thấy chính mình.

Trong thời gian nằm viện, cậu như một con chim bị nhốt trong lồng, không ngày nào không muốn bay ra ngoài để nhìn thế giới bên ngoài.

Y tá đứng bên cạnh đã rơi nước mắt, vội vã chạy ra ngoài gọi: “Bác sĩ, bác sĩ!”

Trên màn hình điện thoại đã vỡ nát, vẫn còn một bài bình luận chưa kịp gõ xong, cũng chưa kịp gửi đi: “Tôi đã không còn thuốc chữa, chỉ mong y…”

Hy vọng y... sẽ hồi phục.

Trong tiếng ồn ào, cậu cảm thấy mình đã chết, như đang ở trong một bóng tối vô tận, cơ thể nhẹ bẫng, như một chiếc lông vũ.

Vẫn còn cảm thấy không cam lòng.

Cậu rõ ràng vẫn chưa sống đủ.

Chưa kịp thấy sư tôn có hồi phục hay không.

Nếu có cơ hội sống lại, cậu chỉ mong mình sẽ có một cơ thể khỏe mạnh.

Đột nhiên, cậu nghe thấy một giọng nói bên tai: “Có muốn ra ngoài xem thế giới ngoài kia không?”

Văn Triều theo phản xạ trả lời: “Có.”

“Có muốn có một cơ thể khỏe mạnh không?”

“Có.”

“Dù thế giới này đầy rẫy sự thù địch, dù trở thành một ma vương đây tội lỗi, dù phải tự tay làm hại sư tôn và làm hỏng đôi chân của y, cậu có chấp nhận không?”

… Cái gì?

Chưa kịp phản ứng, giọng nói lại tiếp tục: “Vậy thì đi đi.”

Văn Triều: ???

Khoan đã, cậu chưa đồng ý mà!

Thế nhưng, cậu đã không còn cơ hội để từ chối. Cậu chỉ cảm thấy một cơn choáng váng mất trọng lượng dữ dội, sau đó là tiếng gió rít vù vù thổi qua bên tai.

Cơn gió lạnh quá, như từ những ngọn núi tuyết vĩnh cửu thổi đến, thấm vào xương tủy.

Văn Triều bị lạnh đến run rẩy, bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.

Xung quanh là một màu đen đặc, có vẻ là ban đêm. Cậu chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe thấy một tiếng ho khan kìm nén, vang lên thấp thoáng bên tai.

Ngay sau đó, là mùi máu tanh xộc vào mặt.

Văn Triều nhíu mày, chưa kịp hiểu tình hình hiện tại, khi mắt dần quen với bóng tối, cậu mới nhìn rõ cảnh vật trước mặt.

Cách cậu chừng mười bước, một người đang ngồi trên đất, áo trắng nhuốm máu, tóc dài rối bù. Nhưng dù trong tình trạng như vậy, vẻ thanh thoát, lạnh lùng của y vẫn không bị che khuất.

Văn Triều tim đập mạnh—không có lý do gì, cậu cảm thấy người này giống như nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết “Vong Tiên”, Yến Lâm.

Ngay sau đó, cậu tự cười nhạt, tự nhủ mình đã chết rồi mà còn quan tâm đến sư tôn, đây là cái gì, ảo giác sao?

Nhưng cũng có phần chân thực.

Tuy nhiên, ngay lúc đó, người kia đột nhiên cử động, cố gắng chống đỡ vào một chiếc đèn đá bên cạnh, muốn đứng dậy nhưng không thành công.

Y dường như đang cố gắng kìm nén cơn đau, bàn tay run rẩy, hơi thở gấp gáp. Y ngẩng đầu nhìn về phía Vân Triều, ánh sáng yếu ớt trong đôi mắt y giữa bóng tối lại trở nên chói mắt vô cùng. Đôi môi mỏng của y khẽ run, thì thầm: "Nghịch đồ... lại đây."

Vân Triều sững người.

Đây… có phải là đang gọi cậu không?

Cậu vô thức đưa tay ra, như muốn kéo người trước mặt, nhưng lại sững sờ khi thấy tay mình đầy máu.

Nhiều máu quá...

Cậu hạ tầm mắt, nhìn xuống bộ đồ đen thẫm, với những đường chỉ vàng tinh xảo chạy dọc ống tay áo…

Vân Triều bàng hoàng—đây không phải là ảo giác sao?

Người đó vừa gọi cậu là "nghịch đồ"... chẳng lẽ y thật sự là Yến Lâm? Còn cậu, trong bộ đồ này, chẳng phải chính là kẻ đại ác, ma vương tương lai, Văn Phong Minh?

Hóa ra đây là... thế giới trong cuốn tiểu thuyết "Vong Tiên"?

Cậu chết rồi, và giờ đã xuyên vào sách?

Văn Triều hít sâu một hơi, cảm thấy tinh thần hơi hoang mang, rõ ràng giọng nói không lừa cậu, cậu đã thực sự trở thành ma vương tội lỗi, tự tay làm hại sư tôn Yến Lâm.

Điều này…

Thực sự…

Tuyệt vời!

Nếu nhớ không nhầm, bây giờ là đêm cậu vừa mới trở thành ma. Sau khi làm sư tôn bị trọng thương, cậu định bỏ trốn nhưng bị sư đệ ngăn cản. Cậu đã hất bay sư đệ ra, thậm chí còn làm bị thương các đệ tử khác. Cuối cùng, trước khi rời khỏi ngọn núi, cậu đã lấy đi nội đan của đại yêu bảo vệ môn phái.

Tình hình hiện tại, cậu vừa hoàn thành bước đầu tiên.

Còn kịp, tất cả đều còn kịp!

Giọng nói này đã quá coi thường cậu rồi, chỉ cần còn sống, cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì!

Trở thành Ma Vương cũng chẳng sao, thế giới đối với cậu đầy ác ý cũng không sao, để cậu có thể chết trong nỗi đau đớn như vậy, thì đó đã là sự ác ý lớn nhất từ thế giới này. Còn gì có thể tồi tệ hơn nữa?

Hơn nữa… ở đây còn có sư tôn của cậu.

Người đã kiên trì bên cậu trong bệnh viện suốt một năm rưỡi.

Khi đọc sách, cậu đã vô số lần tưởng tượng hình dáng của người ấy trong đầu, nhưng vẫn cảm thấy các nét vẫn mờ nhạt. Hôm nay, cậu lại thực sự… nhìn thấy người ấy.

Cậu còn muốn nhìn rõ hơn một chút…

Cậu nghĩ vậy, cơ thể đã nhanh hơn cả suy nghĩ, bước nhanh về phía trước: “Sư tôn!”

Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên xuất hiện một cơn đau dữ dội ở vùng đan điền khiến cậu cảm thấy như cơ thể bị xé thành hai nửa, cậu lập tức cảm thấy choáng váng, đầu gối yếu ớt không kiểm soát được, cậu ngã nhào về phía trước.

Ngay sau đó, cậu rơi vào một vòng tay không ấm áp lắm, còn mang theo mùi máu nồng nặc. Cậu khó khăn mở mắt ra, thấy gương mặt của sư tôn gần ngay trước mắt, đôi môi tái nhợt điểm xuyết chút máu đỏ.

Giọng nói lạnh lùng của sư tôn vang lên bên tai cậu: “Đưa tay cho ta.”

… Tay?

Cậu cúi đầu, đặt tay mình lên tay của người.

Tay của sư tôn rất lạnh, ngón tay dài và mạnh mẽ, lòng bàn tay và đầu ngón tay có lớp chai mỏng, là do năm tháng cầm kiếm gây nên.

Cậu đang ngắm nhìn đôi tay đó thì bất ngờ cảm thấy tay của sư tôn siết chặt tay cậu, rồi một luồng linh khí tuôn vào người cậu — linh khí như tuyết mới trên núi cao, mạnh mẽ xâm nhập vào kinh mạch của cậu.

Sư tôn nhắm mắt, giọng nói bình thản, như đang chỉ dạy một học trò không nghe lời: “Giữ cho linh đài trong sáng, đừng để tạp niệm làm ô uế trí tuệ.”

Linh khí của sư tôn thực sự quá lạnh, lạnh hơn cả gió bắc trên núi tuyết, cậu suýt bị đông cứng. Linh khí thẳng vào đan điền, làm giảm bớt cơn đau đang tích tụ ở đó, cơ thể cậu cảm thấy một sự dễ chịu chưa từng có.

Cậu từ từ thở ra, định cảm ơn sư tôn, nhưng sư tôn đã thu tay lại trước, nắm đấm che miệng, ho đến nỗi không thể dừng lại.

Cậu hoảng hốt: “Sư tôn!”

Sư tôn như sắp ho ra cả phổi, cậu nhìn thấy vết máu ngày càng đỏ hơn ở khóe miệng và vết thương sâu đến tận xương ở đùi, tim cậu như bị xoắn lại.

Vết thương nặng như vậy, ngay cả tu sĩ cũng khó mà chịu nổi, phải không?

Cậu đứng dậy, đỡ sư tôn dậy, nhưng người ấy dường như không thể đứng vững, toàn bộ trọng lượng đè lên người cậu.

Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở rối loạn của sư tôn, người ấy thấp giọng, chỉ có hai người mới nghe thấy: “Lên núi, đến Nhật Nguyệt Tuyền.”

Cậu đáp: “Vâng.”

Nhật Nguyệt Tuyền ở đỉnh núi, là nơi sư tôn chữa trị và tu luyện.

Cậu đỡ sư tôn, bước lên những bậc thang phủ đầy tuyết, nhưng trời tối quá, không thấy đường, đi chưa được bao xa đã loạng choạng.

Cậu cố gắng giữ thăng bằng, nghiến răng chống đỡ, vừa nhìn thấy sư tôn dường như đã nhìn về phía cậu, cậu liền đưa tay, nhẹ nhàng vỗ lên một ngọn đèn đá ven đường.

Chỉ nghe “phụt” “phụt” vài tiếng, hai cây đèn đá dẫn lên và xuống núi lần lượt sáng lên, trở thành nguồn sáng duy nhất trong đêm dài, thẳng tiến về phía trước, chìm vào bóng tối vô tận.

Núi tuyết vĩ đại, ba ngàn ba trăm bậc “Thông Thiên Thang” vươn thẳng lên mây, như miêu tả về “Phù Vân Phái” trong sách.

Cậu quay đầu lại, thấy những bậc đá xanh bị tuyết che phủ đầy máu đỏ đậm.

Những vết máu này… đều là của sư tôn…

Tay sư tôn đang đặt trên vai cậu hơi siết lại: “Đừng nhìn nữa, đi thôi.”

Cậu nắm chặt cổ tay sư tôn, nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén sự đau lòng: “Sư tôn… đệ tử nhất định sẽ… chữa lành chân cho người.”





 
 
 

Comments

Rated 0 out of 5 stars.
No ratings yet

Add a rating
bottom of page