[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 10
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 1, 2024
- 10 min read
Updated: Oct 2, 2024
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 10
Văn Triều vội vã trở về chỗ ở, còn chưa kịp đến nơi đã nghe thấy tiếng gào thét đầy giận dữ vang lên. Y biết trận pháp mà mình lén thiết lập tối qua đã phát huy tác dụng.
Y đã giăng bẫy, chỉ cần kiên nhẫn đợi linh thú phiền phức kia tự mình sa vào. Phong Xu đã dùng thuật hồi sinh để cứu tiên thảo, khiến linh khí chúng tỏa ra ngày càng mạnh mẽ. Nếu linh thú thực sự cần bổ sung linh lực, nhất định nó sẽ quay lại. Và đúng như dự đoán, mọi việc diễn ra chính xác như Y mong đợi.
Thủ phạm phá hoại ruộng thuốc của Y giờ đang bị nhốt giữa trận pháp. Nó gầm gừ, vùng vẫy dữ dội nhưng không thể nào thoát ra. Văn Triều nhìn nó bằng ánh mắt trịch thượng, cất giọng lạnh lùng, giống hệt sư tôn Y: "Bắt được ngươi rồi."
Con thú nhỏ màu đen nhe răng nhếch miệng, cố gắng tỏ ra hung dữ, nhưng bản năng của nó đã phản bội nó. Văn Triều chỉ cần túm lấy phần da sau gáy và nhấc bổng nó lên. Ngay lập tức, con thú nhỏ, lúc nãy còn dữ tợn, bỗng trở nên ngoan ngoãn, thu móng vuốt, cụp đuôi, trông chẳng khác nào một cục lông đen nhỏ nhắn.
Con thú này nhìn giống một con mèo đen, nhưng nhỏ bé hơn, mạnh mẽ và nhanh nhẹn hơn nhiều. Nó có đôi mắt vàng rực, hai chiếc sừng nhỏ trên trán và đôi cánh nhỏ ở lưng. Văn Triều chưa từng thấy linh thú nào như vậy. Y nâng nó lên, đánh giá một cách cẩn thận, trong đầu hiện lên ý nghĩ: "Nếu lột da con thú này, chắc cũng đủ để làm một chiếc khăn quàng cho sư tôn."
Nhưng có một sự thật mà không phải ai cũng biết: cơ thể Văn Triều đã dần nhập ma. Ma khí tỏa ra từ y giống như những đốm đen trên mặt trời, âm thầm nhưng đầy nguy hiểm.
Tiểu yêu, với khứu giác nhạy bén, nó ngay lập tức nhận ra sự khác biệt trong hơi thở của hắn, không giống với những người tu tiên thông thường. Nó nhanh chóng nhận ra rằng đây chính là ma khí khủng khiếp đã bao trùm núi Phù Vân đêm hôm trước. Nghĩ đến đó, cả người nó run rẩy, cụp tai lại rồi phát ra một tiếng kêu yếu ớt: "Meo~"
Văn Triều ngạc nhiên: "?"
Y vừa nghĩ rằng con thú nhỏ này có lẽ là đại yêu mang dòng máu Cùng Kỳ trong truyền thuyết. Nhưng tiếng "meo meo" vừa rồi đã nhanh chóng xua tan ý nghĩ ấy. Chiếc sừng của nó quá nhỏ, đôi cánh cũng không thể chịu nổi trọng lượng của nó. Quan trọng nhất, nếu nó thực sự mang huyết mạch của Cùng Kỳ, sao nó có thể kêu "meo meo" như thế được?
Ánh mắt Văn Triều tràn đầy vẻ ghét bỏ: "Ngươi đã phá nát ruộng thuốc của ta, có nên ném ngươi vào lò luyện đan không hả?"
Đôi mắt vàng của tiểu yêu tròn xoe, kinh ngạc. Nó đã ra sức nịnh nọt như vậy rồi mà hắn vẫn không tha. Có còn là con người không?
Bực bội, nó lập tức lật mặt, giơ móng vuốt cào vào tay Văn Triều. Hắn nhanh chóng ném nó lên không trung, rồi dùng tay khác đỡ lấy, để những móng vuốt ngắn ngủn của nó cào vào không khí.
Tiểu yêu gầm gừ giận dữ: "Ngaoo ngaooo (thả bổn đại gia ra)!"
Văn Triều không hiểu tiếng động vật, cũng không biết vật nhỏ này kêu meo meo cái gì, y xoa nó một cái rồi ôm vào ngực, dùng ống tay áo rộng che nó kín mít, xoay người đi về phía Bạch Lộc Cư.
--
Khi Văn Triều gõ cửa phòng sư tôn, Yến Lâm vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Thật ra là hắn không nghe thấy ai gõ cửa, hắn đang cảm thấy lạnh lẽo như thể vừa bị ngâm trong tuyết vậy đến mức mất hết khả năng suy nghĩ.
Yến Lâm tu Đạo hơn ngàn năm rồi, chưa bao giờ lỗ mãng như ngày hôm nay.
Văn Triều gõ cửa nhưng không có ai đáp lại, còn tưởng rằng sư tôn đã ngủ nên tự ý đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong, lại thấy Yến Lâm đang ngồi cứng đờ trên xe lăn, nhìn chằm chằm vào tách trà bị vỡ tan tành trên mặt đất không nhúc nhích.
Văn Triều có linh cảm không tốt nên vội vàng vào phòng, nhẹ giọng gọi: "Sư tôn? Người sao thế? Sao chén trà lại bể nát thế kia?"
Yến Lâm đột nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt hơn bình thường, khống chế giọng nói gần như run rẩy của mình: "Vi sư... không sao..."
Văn Triều dọn dẹp những mảnh vỡ của tách trà, liếc thấy chiếc vòng tay lông thỏ của người kia ướt đẫm nước trà, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay y một cách tự nhiên, sau đó dùng ngọn lửa để làm bay hơi những vết nước trên đó.
Không ngờ, hành động thân mật quá mức này lại làm Yến Lâm giật mình, hắn đột nhiên rút tay lại, nhưng do động tác quá lớn khiến xe lăn bị quán tính lùi về phía sau một chút.
Văn Triều sững sờ tại chỗ: "Sư... Sư tôn?"
"...Không có gì." Yến Lâm nhận ra đây đã là lần thứ hai trong khoảng thời gian ngắn hắn để mất bình tĩnh. Hắn lập tức ý thức được hành động của mình quá rõ ràng, nên nhanh chóng điều chỉnh lại, ho nhẹ một tiếng: "Ngươi... đã đăng ký đi rèn luyện ở Yêu giới rồi sao?"
"Dạ?" Văn Triều ngạc nhiên, suýt không theo kịp câu hỏi của sư tôn, "Vâng, sư tôn đã biết rồi sao?"
Yến Lâm cụp mắt xuống, ánh mắt tránh đi, thậm chí hắn không dám nhìn thẳng vào người kia. Hắn bất an dùng ngón tay khẽ xoa xoa bao cổ tay mềm mại: "Phong Minh... ngươi không muốn ở bên cạnh vi sư nữa à?"
"Hả?" Văn Triều ngỡ ngàng, không hiểu sao sư tôn lại hỏi vậy: "Sao người lại nói thế?"
Yến Lâm đáp: "Nghe nói ngươi là người đầu tiên đăng ký. Vi sư thấy ngươi có vẻ rất nóng lòng muốn đến Yêu giới..."
Không lẽ ngươi không thể chờ nổi để rời xa ta sao? Ý nghĩ đó như mũi dao sắc bén đâm vào lòng, khát vọng chiếm hữu trong y lại bùng lên mạnh mẽ, gần như vượt khỏi tầm kiểm soát, khiến hơi thở của hắn trở nên lạnh lẽo.
Hắn thực sự muốn hỏi "Tại sao?" Đồ đệ của hắn, vì sao lại nôn nóng muốn rời đi như vậy? Có phải y đã phát hiện ra thứ gì đó trong căn mật thất không nên biết kia?
Văn Triều tự nhiên trả lời: "Đúng vậy, vì chu kỳ sinh trưởng của Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo chỉ kéo dài ba tháng thôi. Khi mùa hè qua, hạt giống sẽ chìm xuống đất, đến mùa xuân năm sau mới nảy mầm lại theo gió xuân. Tuy núi Phù Vân luôn lạnh giá như mùa đông vĩnh cửu, nhưng hiện tại Yêu giới đang vào hạ. Nếu đệ tử không đi ngay lúc này, có lẽ sẽ phải chờ thêm một năm nữa."
Yến Lâm ngơ ngác, không hiểu những gì đồ đệ nói, trên mặt lộ vẻ mờ mịt hiếm thấy: "Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo... là gì?"
"Sư tôn chưa từng nghe nói sao?" Văn Triều cũng ngạc nhiên: "Đó là một trong những loại tiên thảo có thể trị vết thương ở chân sư tôn. Nó mọc trong Động Tam Quỷ."
Trong nguyên tác tiểu thuyết Vong Tiên, sư tôn là người đã tới Động Tam Quỷ để lấy đan dược, thu phục một đại yêu rồi mang về thay thế linh thú đã mất. Sao giờ... sư tôn lại không biết gì về loại thảo dược này?
Liệu có phải sự xuất hiện của y đã gây ra hiệu ứng bươm bướm, khiến mọi tình tiết trong truyện thay đổi?
Yến Lâm nhíu mày: "Vi sư... chưa từng nghe qua tên loại tiên thảo đó."
"Vậy ạ?" Văn Triều gãi gãi mặt, "Sư tôn không thích uống mấy viên thuốc đệ tử luyện, nên ta muốn nhanh chóng hái thảo dược. Hóa giải linh lực trong cơ thể sư tôn càng sớm thì sư tôn sẽ đỡ đau hơn khi kinh mạch hồi phục."
Yến Lâm ngạc nhiên trước câu trả lời này, hắn mở miệng định nói gì đó nhưng lại nghẹn lời, không thốt ra được. Mắt hắn bỗng trở nên mờ đi, còn giọng nói của Văn Triều nghe như vọng lại từ nơi xa xăm, dường như không thật...
Văn Triều tiếp tục: "Sư tôn lo lắng cho đệ tử ạ? Sư bá cũng nói Động Tam Quỷ rất nguy hiểm, nhưng có tiểu sư thúc đi cùng, đệ tử chắc chắn không sao đâu."
Yến Lâm lập tức trấn tĩnh lại, đáp lời gần như theo phản xạ: "Ừm, đúng rồi, có tiểu sư thúc của ngươi ở đó... Nhớ đừng liều lĩnh, phải chú ý an toàn. Thanh Ngô sẽ không để các ngươi gặp nguy hiểm đâu."
Văn Triều gật đầu lia lịa, nhưng không hiểu sao mặt y lại đỏ lên, chột dạ gãi đầu rồi lí nhí: "À... sư tôn... hôm qua, trong lúc sắp xếp giá sách, đệ tử tình cờ phát hiện ra... có một mật thất trong phòng, và lỡ... mở cửa đi vào."
Trái tim của Yến Lâm như muốn ngừng đập đến nơi, lúc này nó lại treo lơ lửng trên không trung.
Văn Triều không nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của hắn, y nói tiếp: "Ta hy vọng sư tôn có thể... tha thứ cho ta vì đã lén lút đi vào mật thất của người, lúc đó ta quá tò mò..."
Giọng nói của Yến Lâm khàn khàn: "Ngươi... Ở trong mật thất... Thấy những gì rồi?"
"Ta thấy trong đó có rất nhiều tiên tịch!" Hai mắt Văn Triều sáng rực lên: "Đệ tử có thể không biết xấu hổ mà xin sư phụ một quyển không? Phong Xu sư đệ cần tiên tịch về mộc linh căn, ta vốn định đến chỗ tiểu sư thúc để xin giúp nó, nhưng nghĩ lại, chắc sư tôn cũng có đúng không?"
Yến Lâm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trái tim trong lồng ngực như vừa trải qua một cuộc giằng co đầy căng thẳng: "Đương nhiên, sách ở chỗ tiểu sư thúc ngươi chỉ là mấy thứ vụn vặt thôi. Tiên tịch quý giá của Phù Vân Phái đều do chưởng môn bảo quản. Những gì trong mật thất của ta chỉ là một phần."
Nói xong, hắn điều khiển xe lăn đến giá sách, mở cửa mật thất: "Ngươi đi theo ta."
Trong mật thất tối om, Văn Triều tự giác tạo ra một ngọn đuốc nhỏ để chiếu sáng. Y nhìn thấy Yến Lâm giơ tay lên, hai cuốn sách từ trên giá nhẹ nhàng bay xuống: "Một quyển cho ngươi, một quyển cho sư đệ ngươi. Tuy nhiên, công pháp của ta khác biệt với công pháp mà Phong Xu tu luyện, nên sẽ có vài chỗ vi sư không thể chỉ bảo. Nếu nó có thắc mắc, hãy bảo nó tìm Thanh Ngô hỏi, nói đây là lệnh của ta, đệ ấy không được phép từ chối."
Văn Triều nhận lấy hai quyển sách, cúi người cảm tạ: "Đa tạ sư tôn."
Yến Lâm ngẩng đầu nhìn y, ánh lửa phản chiếu khuôn mặt của Văn Triều, làm nổi bật những ma văn đỏ rực trên gương mặt y, tựa như ngọn lửa sống động đang nhảy múa. Hình ảnh ấy khiến người ta không thể rời mắt.
Yến Lâm tự hỏi mình đang nghĩ gì vậy... Trái tim của đồ đệ như ngọn lửa cháy rực nhưng vô cùng thuần khiết, còn trong lòng hắn, người luôn tỏ ra lạnh lùng, lại ngập tràn những ý nghĩ đen tối. Dù y có ngầm ám chỉ thế nào, Văn Triều vẫn không hề nghĩ theo hướng hắn muốn.
Hắn muốn nắm lấy ngọn lửa ấy, hái mặt trời từ trên cao xuống và cất giữ nó trong bóng tối của mật thất, để nó chỉ tỏa sáng vì hắn mà thôi.
Văn Triều vui mừng khôn xiết khi nhận được tiên tịch, đến mức không biết Đông Tây Nam Bắc, quên cả mục đích ban đầu khi đến tìm sư tôn. Y vội vã rời đi để đưa tiên tịch cho Phong Xu, không để ý đến ánh mắt phức tạp khó tả của Yến Lâm đang nhìn theo bóng lưng mình.
Yến Lâm ngồi bên cửa sổ, nhẹ nhàng vươn tay ra ngoài. Những bông tuyết lạnh giá tụ lại trên đầu ngón tay hắn, từng bông rơi xuống như những mảnh lụa mỏng.
Tuyết từ trên trời rơi xuống vốn dĩ rất bẩn, vì nó cuốn theo vô vàn hạt bụi nhỏ bé.
Nhưng khi tuyết phủ kín mặt đất, nó trở nên trắng xóa, tinh khiết và hoàn mỹ.
Yến Lâm chăm chú nhìn tuyết rơi, lòng đầy rối bời.
Từ khi nào mà "tình thương" dành cho đồ đệ lại biến thành "tình yêu" và "sự chiếm hữu"?
Đúng lúc hắn còn đang tự phân tích lòng mình, Văn Triều, người vừa rời đi, đã quay lại vội vã. Y ôm theo một con linh thú nhỏ đen nhẻm: "Sư tôn, suýt nữa ta quên! Đây là con linh thú đã phá hoại vườn tiên thảo của ta. Người có biết nó là của ai không?"
Tiểu yêu bị Văn Triều quấn trong tay áo suốt đường đi, suýt nữa ngạt thở, giờ đây nó nằm uể oải trong tay y. Nhưng khi đôi mắt vàng kim của nó bắt gặp Yến Lâm, nó bỗng căng thẳng, lông toàn thân xù lên, gầm gừ đầy cảnh giác, tỏ ra không mấy thân thiện.
Yến Lâm nheo mắt lại, trong giây lát hắn như muốn rút kiếm ra.
Đồ đệ của hắn... chắc chắn sẽ không thể nào sống thiếu hắn.
—-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Khi nào hai người mới có thể trò chuyện cùng tần số, cùng mạch não đây? Tôi vội muốn chết rồi!!!!
----
Lời của Editor:
Bên cạnh đó, tui có thói quen sau khi đăng truyện sẽ vào beta, sửa lỗi cẩn thận lần nữa. Khuyến khích mọi người sau 1 tiếng hãy vào đọc. Nếu không sẽ thấy có một chút sạn khá khó chịu á 😣
Comentarios