[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 12
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 1, 2024
- 10 min read
Updated: Oct 2, 2024
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 12
Thanh Ngô cưỡi những con cú tuyết, ngày đêm không ngừng nghỉ, vượt qua hàng vạn dặm đường. Dù khoảng cách từ Tiên giới đến Yêu giới xa xôi, nhưng chỉ mất vài canh giờ.
Ba con cú tuyết bay theo đội hình, từ trên cao vạn trượng vượt qua những dãy núi chập chùng, thẳng hướng đông mà tiến, xuyên qua muôn ngàn sông núi, áp sát biên giới Yêu giới.
Thanh Ngô và Văn Triều đứng cạnh nhau, ánh mắt Thanh Ngô thỉnh thoảng lướt qua người y, lén lút quan sát.
Không thể không thừa nhận, vị sư điệt này của Thanh Ngô quả thực rất tuấn tú. Trước kia, khi y chưa bị nhập ma, trông y chỉ như một đệ tử tiên môn bình thường. Nhưng giờ đây, mái tóc trắng như tuyết, những đường ma văn đỏ rực trên gương mặt, lại khiến y trở nên đặc biệt hơn nhiều. Những đặc điểm này tôn lên vẻ đẹp vốn dĩ không mấy nổi bật của y, làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng khó có thể quên được.
Nếu không phải biết tấm lòng yêu thương đệ tử của sư huynh kiên cố như kim thạch, không thể phá vỡ, hắn đã sớm muốn thử chiêu dụ tiểu sư điệt vừa đẹp vừa đáng yêu của mình về dưới trướng... Ừm, tốt nhất là kéo luôn cả Phong Minh và Phong Xu về đây cùng một thể.
Sư huynh của hắn quả thật rất giỏi trong việc nhận đệ tử, từng đứa một đều khiến người ta phải ghen tị.
Thực ra, bản thân Văn Triều không quá chú trọng đến diện mạo. Trước khi chết, y đã có phần lôi thôi, giờ thì thói quen này còn trở nên nghiêm trọng hơn. Dù gì ở thế giới tu tiên, ngay cả việc giặt giũ y phục cũng không cần tự tay làm, chỉ cần mỗi ngày sử dụng một đạo pháp "Tịnh Y Quyết" là toàn thân sẽ sạch sẽ ngay.
Vì thế, đến giờ y vẫn mặc bộ y phục đen viền chỉ vàng từ ngày mới nhận, vừa vặn thoải mái, khiến y không hề có ý định thay đổi.
Tà áo rộng thùng thình của y bị luồng khí mạnh trên cao thổi tung, khiến cả người y trông giống như một con chim, phảng phất như chỉ cần thêm một cơn gió nữa là có thể bay đi theo gió. Bỗng nhiên, y quay đầu lại: "Tiểu sư thúc, hình như ngươi nhìn ta rất lâu rồi. Trên mặt ta có gì sao?"
Thanh Ngô liếc mắt nhìn vạt áo trước của đối phương, nơi lộ ra cái đầu nhỏ của con rắn. Hắn cảm giác cặp mắt đen láy kia, tuy im lặng nhưng lại thoáng ẩn chứa chút uy hiếp.
Sư huynh của hắn quả thực rất tinh ranh, dùng con bạch xà hoá thân quấn quanh người đồ đệ, không chỉ có thể theo sát bên cạnh mọi lúc, mà còn dễ dàng tiếp xúc thân mật bất cứ khi nào.
Đúng là... lão lưu manh.
Thanh Ngô nhận ra nhưng không vạch trần, lặng lẽ dời ánh mắt đi: "Không có gì, chỉ là... ta có cảm giác chuyến đi đến Tam Yêu Quật của ngươi lần này, không chỉ đơn giản là để tìm khế ước linh thú cho phái đâu."
Văn Triều thoáng hiện nét kinh ngạc: "Tiểu sư thúc, sao ngươi lại biết?"
Từ trước đến nay, y chưa từng nói với ai ngoài sư tôn về chuyện này.
Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Thanh Ngô khẽ híp lại: "Bởi vì ngươi thể hiện quá rõ ràng. Việc tìm kiếm linh thú vốn không cần vội vàng đến thế, nhưng ngươi lại liên tục thúc giục. Hiển nhiên ngươi có một mục đích khác, và mục đích đó rất cấp bách đối với ngươi." Hắn nói rồi tiến lại gần, giọng điệu trở nên mềm mại: "Để ta đoán xem... có phải vì sư tôn của ngươi không?"
"Quả nhiên không thể giấu được tiểu sư thúc," Văn Triều cười nhẹ, "Mọi người đều nói tiểu sư thúc nhìn thấu mọi việc, đúng là danh bất hư truyền."
"Vậy đừng giấu giếm nữa, mau nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì?" Thanh Ngô thúc giục.
Văn Triều không trả lời ngay, y đứng trên lưng con cú tuyết, ánh mắt bất chợt hướng về nơi xa xăm: "Nếu ta nói với tiểu sư thúc rằng... ta thật ra không thuộc về thế giới này, ngươi có tin không?"
Giọng y nhẹ như gió thoảng, gần như bị tiếng gió rít át đi. Nếu không phải thính lực của Thanh Ngô hơn người, có lẽ câu nói này đã bị bỏ qua.
Trên gương mặt Thanh Ngô không hiện lên vẻ kinh ngạc đặc biệt nào: "Sư phụ ta từng nói rằng, thế giới này bao la vô tận, bên ngoài còn có vô số thế giới khác. Nơi chúng ta đứng đây chỉ là một góc nhỏ trong vô vàn vị diện. Người đã nói điều này khi ta còn nhỏ, khi đó ta chưa hiểu hết ý nghĩa của nó. Nhưng theo thời gian, khi tu vi dần tăng trưởng, cảnh giới được nâng cao, ta đã phần nào thấu hiểu."
Văn Triều gật đầu: "Ta đã từng... đã chết ở thế giới kia."
Giọng điệu của y bình thản, như thể chỉ đang kể lại một sự việc tầm thường mà thôi, nhưng con rắn nhỏ quấn trong ngực y bỗng nhiên run lên, đầu đuôi khẽ giật.
"Trước khi chết, ta đã biết sư tôn. Khi đó, ta không cam lòng, trong đầu chỉ nghĩ, bất kể phải trả cái giá nào, ta cũng nguyện ý, chỉ cần có thể sống sót. Sau đó, nguyện vọng của ta đã được thực hiện. Ta không chỉ sống sót, mà còn... đến bên cạnh sư tôn."
Y nói, trong mắt dường như lóe lên tia sáng kỳ lạ: "Ta thực sự rất vui, thật sự rất vui. Nhưng ta không biết làm thế nào để nói với sư tôn về niềm vui ấy. Ta không thể diễn tả được niềm hạnh phúc khi có thể ở bên cạnh người… Bây giờ ta đã tự do, có thể đi lại khắp nơi theo ý mình trong thế giới này. Ta cũng muốn sư tôn giống như ta, ta muốn chữa lành cho người."
Thanh Ngô nhìn hắn, thầm nghĩ: Ngươi thật quá coi thường sư tôn của mình. Ngươi nghĩ Yến Thanh Nhai, kẻ đã chịu chấn thương ở chân, không thể tự do đi lại nữa sao? Hiện giờ hắn thậm chí đã có thể nằm gọn trong ngực ngươi rồi.
Tội nghiệp tiểu sư điệt của ta, tâm tư của ngươi vẫn còn quá đơn thuần. Ngươi muốn cho sư tôn có tự do, nhưng ngươi không biết rằng sư tôn của ngươi lại luôn tìm cách cướp đoạt tự do của ngươi.
Con bạch xà dù khuôn mặt phủ đầy vảy không thể biểu lộ cảm xúc, nhưng cơ thể nó đã cuộn chặt lại, cho thấy cảm xúc đang vô cùng mạnh mẽ.
Văn Triều tiếp tục: "Vì thế, ta đến Tam Yêu Quật chính là để tìm dược cho sư tôn — có một loại tiên dược tên là Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo. Tiểu sư thúc đã nghe nói đến nó chưa?"
Thanh Ngô lục tìm một vòng trong kho kiến thức của mình rồi trả lời: "Chưa từng nghe qua."
"Tiểu sư thúc cũng chưa từng nghe sao?" Văn Triều kinh ngạc. Điều này thật sự rất lạ.
"Không sao, nếu ngươi biết nó mọc ở Yêu giới, chúng ta sẽ hỏi thăm là được," Thanh Ngô nói, đồng thời ngẩng cằm về phía trước, "Chúng ta đến nơi rồi."
Hắn nâng cao giọng: "Mọi người giữ chắc, sắp hạ cánh!"
Theo tiếng của hắn, ba con cú tuyết đồng thời dang cánh, những thân hình to lớn phá vỡ tầng mây, lao nhanh xuống phía dưới.
Gió mạnh thổi qua khiến Văn Triều không thể mở mắt, y vội vàng cúi người, ghé sát vào lưng chim, vùi mặt vào lớp lông mềm mại của cú tuyết.
Một lát sau, cảm giác mất trọng lượng dần giảm đi. Những con cú tuyết hạ cánh nhẹ nhàng xuống mặt đất, an toàn đến nơi.
Thừa Diễn là người đầu tiên lăn xuống từ lưng chim, vịn vào thân cây để đứng dậy: "Nôn ——"
Các đệ tử lần lượt bước xuống khỏi lưng cú tuyết, mỗi người đều loạng choạng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn, như thể linh hồn của họ đã bị cuốn bay theo gió trên bầu trời cao.
Thanh Ngô mỉm cười: "Ôi chao, thân thể các ngươi sao lại yếu đến vậy? Đây là tọa kỵ vững vàng nhất của Phù Vân Phái rồi đấy."
Văn Triều là người cuối cùng bước xuống. Tình trạng của y tốt hơn nhiều so với những người khác, chỉ trừ đôi chân có phần mềm nhũn, ngoài ra không có cảm giác khó chịu gì. Trong khi những người khác đang nghỉ ngơi, y tranh thủ quan sát xung quanh.
Khung cảnh nơi đây đẹp như tranh vẽ, núi non xanh biếc, cây cối um tùm, xa xa vang vọng tiếng suối róc rách. Những dãy núi cao thấp trập trùng như những con thú khổng lồ đang ngủ đông, tĩnh lặng nhưng ẩn chứa nguy hiểm tiềm tàng.
Thừa Diễn ngồi bệt xuống đất: "Không được, ta chịu thua. Sư phụ ta thật sự quá cường đại, ông ấy có thể cưỡi cú tuyết mà mặt không biến sắc. Thật đáng ngưỡng mộ!"
Thanh Ngô bật cười rồi búng nhẹ vào tai Thừa Diễn: "Mau đứng lên đi, ngươi nhìn Phong Minh sư đệ của ngươi mà xem, người ta không hề hấn gì kìa."
Văn Triều không để tâm đến đám người đang "say máy bay" này, y bước vài bước sang một bên và nhìn thấy một tấm bia đá cũ kỹ bị cỏ dại che phủ. Trên bề mặt bia có khắc mấy chữ xiêu vẹo, như thể đã trải qua nhiều năm tháng.
Tiên nhân dừng bước.
“Tiểu sư thúc,” Văn Triệu lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết: “Có vẻ Yêu giới không mấy hoan nghênh chúng ta nhỉ.”
“Đương nhiên là không hoan nghênh, nhưng bất kể có chào đón hay không, chúng ta vẫn phải tiến vào.” Thanh Ngô giơ tay chỉ về phía trước:“Thấy không, nơi đó chính là đích đến của chúng ta.”
Văn Triều theo hướng chỉ của hắn nhìn lại, chỉ thấy ở xa, những ngọn đồi lờ mờ hiện ra, tựa như một tòa thành cổ.
Y không khỏi ngạc nhiên: “Chúng ta không phải muốn đi Tam Yêu Quật sao?”
Thanh Ngô đáp: “Đó là Thiên Huyễn Thành nổi tiếng của Yêu giới. Dưới Thiên Huyễn Thành chính là Tam Yêu Quật. Nếu muốn vào đó, chúng ta cần phải tiến vào Thiên Huyễn Thành trước.”
Quả là rắc rối.
Y đã tưởng rằng Tam Yêu Quật chỉ là một cái sơn động, vào trong là có thể tìm thấy Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo.
Văn Triều nhấc chân đi về phía trước: “Việc này không thể chậm trễ, chúng ta mau vào thành thôi.”
“Chờ một chút.” Thanh Ngô kéo hắn lại: “Nếu cứ vào như vậy, chắc chắn sẽ bị đuổi ra. Chúng ta cần phải mượn ma khí từ ngươi để che giấu một chút tiên khí.”
“Che giấu thế nào?”
“Bằng cách dùng máu của ngươi, bôi lên trán chúng ta.”
Hắn vừa dứt lời, bạch xà vốn đang yên tĩnh trong lòng ngực Văn Triều bỗng dưng vọt ra, bò lên vai y, phát ra âm thanh tê tê, hướng về phía Thanh Ngô lộ ra vẻ không mấy thiện cảm, dùng ánh mắt nói rõ: “Dám lấy máu của đồ đệ ta, ngươi muốn tìm chết đúng không hả?”
Thanh Ngô chỉ nhún vai, gương mặt đầy vẻ thách thức, như thể nói “Có bản lĩnh thì đánh một trận, ta cũng không sợ ngươi chỉ có nguyên thần ở đây.”
Văn Triều không để ý đến cuộc đối thoại giữa họ, từ nhẫn trữ vật lấy ra một con dao nhỏ, cắt vào lòng bàn tay mình.
Máu tươi từ vết thương trào ra, khiến bạch xà trên vai y khẽ run rẩy.
Văn Triều dùng đầu ngón tay chấm vào máu, nhẹ nhàng bôi lên trán tiểu sư thúc: “Như vậy có đúng không?”
“Đúng rồi, làm tốt lắm, phiền sư điệt của ta rồi, nhớ giúp những người khác cũng làm tương tự nha.”
Văn Triều lại tiếp tục bôi máu lên trán những đệ tử khác, nhưng vì y đã nhập ma, khả năng tự lành của y trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ mới bôi được một nửa, vết thương trên tay đã tự động lành lại. Không còn cách nào khác, y đành phải cắt một nhát nữa.
Người tu tiên bình thường không có khả năng tự lành nhanh như vậy. Cơ thể của Văn Triều đã gần như hoàn toàn ma hóa.
Bạch xà trên vai y run rẩy dữ dội hơn, ánh mắt nhìn về phía Thanh Ngô như muốn đông cứng hắn.
Trong lòng bạch xà thầm nghĩ, hắn thậm chí không đành lòng làm đau dù chỉ một sợi tóc của đồ đệ mình, thế mà đám người này… lại bắt Văn Triều phải hy sinh như vậy...
Mười đệ tử đi cùng chuyến này, bạch xà đã nhớ kỹ từng người. Sau khi trở về, hắn nhất định sẽ phạt tất cả bọn họ phải đến Thanh Tâm Các để chép sách. Đặc biệt là Thanh Ngô, hắn sẽ phải suy nghĩ thật kỹ về cách xử lý hắn.
Trong nhóm đồng hành có một nữ tu, và Văn Triều là người cuối cùng đến bôi máu lên trán nàng. Đầu ngón tay của y ấm áp vô cùng. Nữ tu nhìn y, cảm giác hai bên tai đỏ bừng, vội vàng đưa tay lên che mặt, lúng túng nói: “Phong Minh sư huynh, ngươi…”
Giọng của nàng quá nhỏ, khiến Văn Triều không nghe rõ. Y nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói gì?”
“Ta... Ta chỉ nói rằng Phong Minh sư huynh vừa tuấn mỹ lại vừa ôn nhu, thật là tốt bụng…”
Câu "tâm động" còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, nàng đột nhiên cảm nhận một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt ấy lạnh lẽo như gió buốt trên đỉnh núi Phù Vân, quanh năm tuyết không bao giờ tan.
Bạch xà trên vai Văn Triều nhìn chằm chằm xuống, đôi mắt đen sâu thẳm của nó toát lên vẻ uy nghiêm, phun ra cái lưỡi đỏ tươi từ miệng.
Nữ tu sợ hãi lùi lại mấy bước: “Không, không có gì! Ta chẳng nói gì cả!”
Văn Triều vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “A?”
Nữ tu nhanh chóng trốn sau một tảng đá lớn, tay ôm lấy ngực đang đập mạnh.
Bạch xà đó… rốt cuộc là gì? Vì sao ánh mắt của nó lại giống với ánh mắt của chưởng môn đến vậy?
--------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mừng vị nữ tu này, đã nhận được debuff [Ánh mắt của Chưởng môn x1]
![[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 32](https://static.wixstatic.com/media/c58a7c_8f5eb9eeb80b47aca6dc0eb8c6335d2f~mv2.jpg/v1/fill/w_600,h_840,al_c,q_85,enc_avif,quality_auto/c58a7c_8f5eb9eeb80b47aca6dc0eb8c6335d2f~mv2.jpg)
Comments