[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 19
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 3, 2024
- 11 min read
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 19
Bởi vì trong huyệt động chỉ toàn là đá vụn và thi cốt nên Văn Triều không kịp nắm bắt vào bất cứ thứ gì để làm điểm tựa, đã cùng đống đá vụn lăn xuống hố sâu.
Y cố gắng che chở cho tiểu thỏ yêu, dù đá vụn đập mạnh vào lưng cũng không dám buông tay.
Hai người ôm chặt nhau lăn xuống đáy hố, một lúc lâu sau, khi cơn chấn động dần dần bình ổn, Văn Triều mới khó nhọc bò ra khỏi đống đá vụn, kéo theo A Bạch. Y tựa vào vách động, thở dốc từng cơn.
Cơn đau nóng rát ở sau lưng mỗi lúc một tệ hơn, máu tươi từ từ thấm ướt quần áo.
Dựa theo kinh nghiệm của y, có lẽ đã có vài chiếc xương sườn bị gãy.
Thân thể của y dù đã nhập ma nhưng vẫn chưa hoàn toàn ma hóa, nên sức chịu đựng cũng không tốt hơn người tu tiên là bao. Tuy nhiên, khả năng tự hồi phục của y mạnh mẽ hơn nhiều, da thịt tổn thương có thể nhanh chóng lành lại, nhưng thương tổn đến xương cốt thì... phải mất một khoảng thời gian mới có thể hoàn toàn chữa lành. Hãy đọc truyện tại nhà Nắng trên wattpad nha.
Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, nhưng do đang ở trước mặt tiểu hài tử, y không muốn tỏ ra yếu đuối, đành phải cắn răng chịu đựng.
A Bạch loạng choạng đứng vững, lo lắng nắm lấy góc áo y: "Ca ca, ca ca có sao không?"
"...Ta không sao, đừng lo." Văn Triều cố gắng nén cơn đau, lòng bàn tay bùng lên một ngọn lửa nhỏ, thắp sáng huyệt động tối đen như mực.
Văn Triều và A Bạch tiếp tục đi sâu vào trong không gian tối tăm. Sau cú rơi lúc nãy, bây giờ họ cũng không biết mình đang ở nơi đâu. Nhìn lên đỉnh đầu, Văn Triều nhận ra con đường họ đã đi qua đã bị chặn đứng hoàn toàn. Việc quay lại đường cũ có vẻ là bất khả thi.
Không gian xung quanh không nhỏ, Văn Triều vừa vuốt tay trên vách động vừa tiến lên, cố gắng tìm kiếm một lối ra khác.
A Bạch đứng yên tại chỗ, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Ca ca... Vừa rồi vì sao ngươi lại che chở ta?"
Văn Triều không suy nghĩ nhiều, trả lời ngay: "Bảo vệ những sinh vật nhỏ yếu hơn mình, chẳng phải là chuyện nên làm sao?"
"Nhưng chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi."
Văn Triều dừng bước, quay đầu lại nhìn A Bạch, cố gắng nở nụ cười dù có phần yếu ớt: "Đừng lo, ca ca đã nói sẽ bảo hộ ngươi thì nhất định sẽ làm. Ngươi yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ ra khỏi nơi này thôi."
Sau lời động viên, Văn Triều tiếp tục tiến về phía trước, dò xét không gian. Dù không gian hoàn toàn phong bế, ngọn lửa trên tay y vẫn nhẹ nhàng run rẩy, chứng tỏ có luồng gió nhẹ thổi qua. Điều này cho thấy có thể vẫn có một lối ra ở đâu đó. Hãy đọc truyện tại nhà Nắng trên watpad nha.
A Bạch im lặng đứng đó một lúc, ánh sáng từ ngọn lửa phản chiếu vào đôi mắt đỏ của nó, biến chúng thành một màu máu quỷ dị.
Bất chợt, A Bạch nhẹ giọng nói: "Nhưng... tại sao phải đi ra ngoài? Nơi này mới chính là nhà của A Bạch."
Văn Triều khựng lại, bối rối nhìn về phía A Bạch: "Ngươi bị nhốt ở đây quá lâu rồi, nhưng... không thể xem nơi này là nhà mình được chứ?"
Có lẽ tinh thần của thỏ con thật sự gặp vấn đề, có một số khía cạnh mà nhận thức của nó bị lệch lạc.
Y đưa tay định xoa đầu đối phương để an ủi, nhưng vì vết thương ở vai và lưng khiến cánh tay y không thể nào nhấc lên nổi, đành phải khẽ vỗ vào cánh tay A Bạch: "Không sao đâu, ca ca sẽ đưa ngươi ra ngoài, giúp ngươi tìm một nơi ở tốt hơn."Hãy đọc truyện tại nhà Nắng trên wattpad nhé.
"Ca ca, A Bạch không lừa ngươi đâu, A Bạch nói thật," thiếu niên nhẹ nhàng vỗ hai tay, "Nơi này thật sự là nhà của A Bạch, nếu không tin, ngươi xem."
Vừa dứt lời, từ trong hang động bỗng tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Văn Triều ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên vách đá treo vài chiếc đèn bằng xương có hình dáng kỳ lạ, phát ra thứ ánh sáng lam u tối.
Ánh mắt y hạ xuống, phát hiện bên cạnh còn có giường, bàn và nhiều vật dụng khác, tất cả đều được chế tác từ xương trắng. Hãy đọc truyện tại nhà Nắng trên watpad nhaaa.
Ánh sáng lam u hòa cùng với ánh lửa đỏ cam, chiếu rọi không gian, nhuộm cả hang động trong một màu sắc quỷ dị và đáng sợ.
"Ngươi..." Văn Triều lùi lại một bước, cảm thấy dưới chân mình dẫm phải thứ gì đó.
Lại là một bộ xương.
"Ca ca," A Bạch ôm lấy cánh tay của hắn, gương mặt non nớt nhưng nụ cười lại tràn ngập sự kỳ lạ, "Ca ca bảo vệ A Bạch, A Bạch rất thích ca ca. Chi bằng ca ca ở lại đây, bầu bạn với A Bạch, có được không?"
Văn Triều cúi đầu, liếc nhìn thứ mà mình vừa giẫm phải. Đó là một bộ xương trắng, trên đó còn có vết cắn, là dấu răng của một con thỏ.
Dấu răng này rất mới, chỉ chừng vài ngày trước. Trước đó, khi còn ở hố vạn người, y đã nhìn thấy nhiều bộ xương có dấu răng tương tự, và lúc ấy y thật sự tin rằng A Bạch đã phải gặm thịt thối trên những bộ xương đó để sống sót. Nhưng giờ đây, khi họ đã rời xa hố chôn vạn người, tại sao những bộ xương ở đây vẫn có dấu răng giống hệt?
Điều đó có nghĩa là, A Bạch chưa bao giờ bị giam cầm ở hố chôn vạn người, nó có thể tự do di chuyển khắp các hang động trong Tam Yêu Quật.
Nghĩ lại một cách kỹ càng, những bộ xương ở hố chôn vạn người cũng không có dấu vết nào của các loài khác ngoài dấu răng của loài thỏ. Những bộ thi thể đó, có lẽ không phải bị ác long ăn thịt.
Yêu hồ chỉ hút dương khí, còn kẻ thực sự ăn thịt và uống máu ở đây, chỉ có thể là... con thỏ yêu trước mặt này!
Trong lòng Văn Triều trào dâng lên sự hoảng hốt, y lùi lại thêm hai bước, trên mặt không giấu nổi sự kinh sợ: "Vậy nên, mặt đất đột nhiên sụp đổ, chúng ta ngã vào đây... cũng là do ngươi làm, đúng không?"
Thiếu niên không chút do dự thừa nhận, trong mắt ánh lên ngọn lửa hưng phấn mãnh liệt: "Đúng vậy! Đã lâu rồi chưa có ai đối xử tốt với A Bạch như ca ca cả. A Bạch cảm động lắm, A Bạch muốn cùng ca ca ở bên nhau. Ca ca ở lại với A Bạch đi, A Bạch sẽ cho ca ca những gì tốt nhất, thậm chí nhường cả chiếc giường mềm mại nhất cho ca ca!"Tui có mặt trên web: https://nangthuytinh112.wixsite.com/nangne
Giữa hai mày Văn Triều khẽ nhíu lại, cảm giác đồng cảm và thương hại dâng lên trước đó giờ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự phẫn nộ và nôn nóng sau khi bị lừa dối. Lửa giận bùng lên, như thiêu đốt từ sâu bên trong khiến y không thể kiềm chế.
Y mạnh mẽ đẩy tay A Bạch ra: "Không đời nào! Mau thả ta ra ngoài!"
Khuôn mặt của thiếu niên lập tức thay đổi, ánh mắt u ám, giọng nói tràn đầy bi thương, mềm mại như tơ mà bám lấy Y, cố gắng níu giữ: "Ca ca không muốn ở lại bên A Bạch sao? A Bạch thật sự rất thích ca ca mà... ca ca suy nghĩ lại một chút đi..."
"Cút ngay!"
Thân hình nhỏ bé của thiếu niên bị đẩy mạnh, nặng nề va vào vách động. Nó cúi đầu, lẩm bẩm như nói với chính mình: "Thì ra là thế... Không ai thật lòng thích A Bạch cả. A Bạch đau lòng lắm... Nhưng không sao, dù không thích A Bạch, A Bạch vẫn muốn ở bên ca ca. Các ngươi...tất cả các ngươi không thể cãi lại lệnh của A Bạch."
Sự phẫn nộ cùng cơn đau nhói lan tỏa khắp cơ thể khiến Văn Triều cảm thấy khó thở: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?!"
Thiếu niên ngẩng đầu, gương mặt không lộ ra chút biểu cảm nào: "Ca ca, vì sao lại muốn ăn thỏ? A Bạch đã nghĩ rằng ca ca ăn thỏ vì thích thỏ, nhưng giờ ca ca lại nói không thích. Nếu không thích, thì thỏ đáng yêu như vậy, sao ca ca lại nỡ ăn được?"
Văn Triều khẽ trợn mắt, lòng đầy bối rối—ăn thỏ? Nó đang nói về việc y giết con tuyết thỏ trên Phù Vân Phong ư? Chuyện đó đã qua bao lâu rồi, vậy mà thỏ yêu này vẫn có thể nhận ra dấu vết còn lại trên người y sao?
"Nhưng không sao đâu mà," thiếu niên tiếp tục, giọng điệu nhẹ nhàng, "Chỉ cần ca ca sinh cho A Bạch thêm vài con thỏ nhỏ nữa, A Bạch sẽ không so đo chuyện trước kia."
Văn Triều không khỏi dở khóc dở cười: "Ngươi đang nói đùa gì thế? Ta là ma, ngươi là bán yêu, hơn nữa... chúng ta đều là nam nhân, làm sao ta có thể sinh thỏ con cho ngươi?"
Thiếu niên trong mắt lại lóe lên tia sáng: "Không sao đâu mà, Yêu giới từ lâu đã có 'dưỡng tử đan'. Chỉ cần uống vào, dù là yêu hay ma, nam nhân cũng có thể sinh con."
Văn Triều ngẩn người: "..."
Còn có chuyện như vậy nữa hả!?
Cảm giác đau đớn khắp cơ thể khiến y không muốn tiếp tục đôi co với thỏ yêu điên loạn này nữa. Y triệu hồi một ngọn thần hỏa trong tay: "Không có chuyện đó đâu. Muốn sinh thì tự ngươi sinh!"
Thiếu niên đột ngột biến mất trước mặt y, rồi xuất hiện ngay sau lưng y, tránh khỏi ngọn lửa mà không gặp chút khó khăn nào: "A Bạch sinh cũng được, nhưng chúng ta có thể thay phiên. Dù sao thì, để trừng phạt, ca ca nên sinh trước."
Văn Triều thực sự không nhịn được nữa, bật cười trong sự giận dữ. Y liền vận linh lực trong cơ thể, định biến cả huyệt động này thành biển lửa.
Ngay lúc ấy, thiếu niên bất ngờ rút ra một cái trống bỏi nhỏ, nhẹ nhàng lay động.
"Thùng thùng."
Âm thanh vang lên với một sức mạnh quỷ dị. Chỉ trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng trống, hai chân Văn Triều lập tức mềm nhũn, một luồng dục hỏa bất chợt bùng lên, đánh thẳng vào đan điền, làm loạn dòng chảy linh lực trong cơ thể hắn.
Cái trống kia tuyệt đối không phải vật phàm. Da của nó làm từ da người, và trên mặt trống, rõ ràng vẽ cảnh hai con thỏ đang giao cấu!
Thiếu niên lại nhẹ nhàng lay trống: "Thịch thịch thịch."
Tà âm.
Văn Triều dựa lưng vào vách tường, chậm rãi ngồi sụp xuống. Y cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút cạn, cơn bỏng rát từ trận đấu với hồ yêu trước đó bùng lên trở lại, nhưng lần này còn dữ dội hơn, như thiêu đốt cả ngũ tạng lục phủ, khiến y đau đớn đến mức không thể nhúc nhích. Bàn tay y giờ đây cũng không thể nào cử động được. Đọc truyện ở watpad: Nangthuytinh112 he
Những đường ma văn trên gương mặt y bắt đầu lan rộng, tràn qua xương quai xanh, tiến dần về phía trái tim.
"Ca ca, sinh thỏ con cho ta đi," thiếu niên đứng trước mặt hắn, bóng hình dần mờ đi trong tầm nhìn đang dần trở nên mơ hồ của Văn Triều. "A Bạch rất thích ca ca, muốn ca ca mang thai hài tử của A Bạch."
Văn Triều gắng gượng đưa tay chạm tới chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay. Sư tôn đã từng nói với y, nếu gặp phải nguy hiểm, thì ném con tiểu yêu màu đen kia ra.
Nhưng... liệu thỏ yêu điên khùng trước mặt này có thật sự buông tha cho y chỉ vì một tiểu yêu hay không?
Nếu nó không chịu, chẳng những không thể thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này, mà còn có thể uổng phí mạng sống của một tiểu yêu vô tội.
---
Khi Văn Triều bị rơi xuống hố sâu, bạch xà trên vai y đã bị ném bay ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Thanh Ngô vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Thừa Diễn hốt hoảng, chỉ tay về phía mặt đất đã sụp đổ: "Phong Minh sư đệ... Phong Minh sư đệ cùng với thỏ yêu đã bị rơi xuống dưới rồi!"
Ánh mắt sắc bén của Thanh Ngô nhanh chóng phát hiện một đoạn đuôi rắn bị vùi trong đống đá vụn, vội vã kéo nó ra. Ngay lập tức, bạch xà nói: Chính con thỏ yêu kia đã đẩy ta ra. Khi đó nó ôm lấy cổ Phong Minh, nhân tiện đã quét ta văng xuống. Ta chắc chắn nó cố ý.
Đôi mắt Thanh Ngô thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, rồi nhanh chóng nhận ra vấn đề: "Nó đã lừa chúng ta? Vậy là bây giờ nó đang ở cùng với Phong Minh, chẳng phải là..."
Gương mặt Thanh Ngô trở nên nghiêm trọng, ra lệnh: "Thừa Diễn, dẫn lôi phá hủy nơi này!"
"Không được!" Một giọng nói bất ngờ vang lên từ bạch xà. Yến Lâm cuối cùng cũng từ bỏ truyền âm, trực tiếp phun ra tiếng người: "Huyệt động này đã bị đào nát rồi, nếu dẫn lôi sẽ khiến cả ngọn núi sụp xuống, tất cả chúng ta sẽ bị chôn vùi! Dù cho các ngươi có thể thoát nhưng chúng ta không biết tình huống của Phong Minh hiện tại ra sao, ta không thể đảm bảo y còn có khả năng tự bảo vệ bản thân."
Giọng nói của Yến Lâm quá quen thuộc, khiến tất cả đệ tử xung quanh im bặt. Thừa Diễn thậm chí ngã phịch xuống đất, run rẩy: "Chư... chưởng môn?!"
Thanh Ngô mất kiên nhẫn, gắt: "Vậy ngươi nói phải làm sao? Kéo dài thêm một khắc, nguy hiểm cho y lại càng lớn hơn!"
Yến Lâm bình tĩnh đáp: "Giữa đống đá vụn này có khe hở, ta có thể chui xuống."
Thanh Ngô tức giận: "Ngươi xuống đó thì có ích gì? Với thân thể giấy niết này, ngay cả một phần trăm thực lực ngươi cũng không phát huy nổi!"
Bạch xà nhìn Thanh Ngô bằng đôi mắt đen nhánh lạnh như băng, nhưng giọng điệu vẫn điềm tĩnh như trước: "Mạnh Tại Uyên."
"Ai cơ?"
Yến Lâm giải thích: "Linh thú trấn phái. Nó đang ở trong nhẫn trữ vật của Phong Minh. Trước đó ta đã quên không nói cho Phong Minh thân phận thật sự của con tiểu yêu kia, có lẽ y chỉ nghĩ đó là một con non yêu thú bình thường. Với tính cách của Phong Minh, chắc chắn y sẽ không thả linh thú ra vào lúc nguy hiểm này. Để ta xuống đó, ta sẽ thả Mạnh Tại Uyên ra, nó có thể bảo vệ Phong Minh an toàn."
------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Triều: "Sợ chết đi được, cứ tưởng mình xuyên vào truyện sinh tử văn!"
"Sư tôn sẽ ra chiến trường trong ba giây nữa."
"Cách tốt nhất để giải quyết mâu thuẫn trong nội bộ là tạo ra một kẻ thù chung bên ngoài... Hai tình địch bây giờ buộc phải hợp tác với nhau. Hahaha."
————
"Chỉ là cốt truyện về tử đan có thể giúp mang thai thôi, chứ không có sinh con, nên Triều Triều không xuyên vào sinh tử văn đâu, mọi người cứ yên tâm nhé ~
Nếu bạn nào thích thể loại sinh tử văn thì có thể theo dõi tác phẩm sắp ra mắt của tác giả (gợi ý ngầm đấy)."
Comments