[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 23
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 21, 2024
- 8 min read
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 23
Editor: Nắng
Văn Triều gật đầu.
"Ngươi... ngươi đã hít phải độc trong sương mù của hồ yêu, rồi lại nghe phải tà âm của thỏ yêu, còn dùng tay không chạm vào Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo nữa, ngươi... ngươi..." Mạnh Tại Uyên nôn nóng đi vòng quanh y, nói gấp gáp, "Bổn đại gia không giúp được gì hết, nếu không, nhân lúc ngươi còn tỉnh táo, nhanh chọn một người trong chúng ta đi, đỡ phải chịu đựng mà nghẹn chết!"
Thanh Ngô nhíu mày: "Ngươi đang nói cái gì vậy?"
Văn Triều không kịp suy ngẫm về hàm ý trong lời nói của Mạnh Tại Uyên, chỉ cảm thấy ngọn lửa mà y hai lần cố áp chế trước đó lại bùng lên mạnh mẽ hơn, đánh tan lý trí của y trong nháy mắt.
Y kéo con bạch xà trên vai xuống, ném cho Thanh Ngô, rồi lao thẳng vào trong huyệt động: "Đừng đi theo ta!"
Thanh Ngô vừa định đuổi theo thì từ bên trong động, một ngọn lửa hừng hực bùng lên, chắn lối hắn.
Sóng nhiệt xô ngược lại khiến Thanh Ngô lùi lại hai bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng hắc y tóc bạc biến mất sâu trong huyệt động: "Tiểu sư điệt!"
Ngay lúc đó, một luồng khí tức đáng ngại bỗng dâng lên giữa trời đêm, uy áp vô hình bao phủ khắp đất trời. Trong khoảnh khắc ấy, một nỗi sợ hãi khó giải thích bóp chặt tim mọi người, ngay cả Thanh Ngô với tu vi cao cường cũng cảm thấy khó thở.
Ma khí.
Cả hai đại yêu đồng thời phủ phục xuống, yết hầu gầm nhẹ đầy áp lực, toàn thân Mạnh Tại Uyên dựng đứng lông mao: "Chính là luồng ma khí này! Đêm đó ta đã hao hết yêu lực chỉ để áp chế nó!"
Đôi mắt rồng đỏ như máu của cự long lóe lên sự cuồng nhiệt tôn sùng: "Không hổ là tôn chủ của ngô, ma khí này khiến toàn thân ngô run rẩy."
Thanh Ngô bị bức lùi lại, rời xa ngọn núi đang bị liệt hỏa bao vây, điên cuồng lắc con bạch xà trong tay: "Sư huynh, mau nghĩ cách đi, đồ đệ của ngươi thật sự sắp ma hóa rồi!"
Chưa kịp nói xong, một luồng bạch quang đột nhiên thoát ra từ thân bạch xà. Mất đi tiên lực, bạch xà hóa thành một tờ giấy bình thường trong chớp mắt .
Cùng lúc đó, ở ngàn dặm xa xôi trên Phù Vân phong, trong Bạch Lộc cư, Yến Lâm đột nhiên mở bừng mắt.
Nguyên thần đã trở về.
Hắn mở lòng bàn tay, Chiếu Ảnh Kiếm vô thanh vô tức xuất hiện, tay phải cầm kiếm, tay trái hắn nắm lấy thân kiếm, để cho mũi kiếm sắc bén cứa vào tay, máu tươi từ thân kiếm chảy xuống.
Yến Lâm cúi đầu xuống, mũi kiếm chạm đất, hắn dùng máu của mình vẽ một trận pháp trên mặt đất.
Đó là một trận pháp truyền tống. Khoảng cách càng xa, lượng linh lực cần rót vào càng lớn, muốn truyền tống từ Phù Vân phong đến chỗ của Văn Triều trong nháy mắt, không chỉ cần linh lực, mà còn phải hy sinh cả tu vi.
Máu tươi dần hình thành trận pháp, ngay khi vẽ xong, trận pháp tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Văn Triều ngồi xổm xuống đất, ôm chặt lấy cơ thể mình. Lúc này, y hoàn toàn không thể ngăn cản ma khí đang tuôn ra từ bên trong. Luồng sức mạnh khổng lồ và đáng sợ ấy đã vượt quá khả năng kiểm soát của y. Y chỉ có thể dùng lửa để thiêu đốt cả ngọn núi này, mong muốn đẩy những người xung quanh ra xa, tránh bị tổn thương bởi ma khí.
Nếu Y mất đi ý thức ở đây, thì điều gì sẽ xảy ra? Liệu y có hoàn toàn biến thành Ma Tôn Văn Phong Minh trong tương lai hay không?
Không thể.
Tuyệt đối không thể.
Văn Triều gắng sức bám lấy tảng đá trên vách động, cố gắng duy trì chút lý trí còn sót lại. Trong đầu y, hàng loạt hình ảnh nhanh chóng lướt qua như đèn kéo quân, cuối cùng chỉ còn lại bóng dáng bạch y tóc đen quen thuộc, cùng đôi mắt sâu thẳm, bình lặng kia.
Sư tôn.
Sư tôn...
Ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, đột nhiên một tia sáng xuất hiện trước mắt y. Một thanh kiếm đen tuyền lao vút tới từ không trung, giống như lưỡi đao cắt xuyên qua đậu hũ, chém đôi ngọn núi. Kiếm ý hệt như sao băng rơi xuống, chuẩn xác không chút sai lầm mà cắm thẳng vào vách đá phía sau y, phát ra một âm thanh vang dội "Đương!"
Mũi kiếm chỉ cách đầu Văn Triều chưa đầy hai tấc. Bị vũ khí sắc bén giáng từ trên trời xuống dọa đến run rẩy, thần trí vốn đang trên bờ vực tan rã của y lập tức bị thanh kiếm kéo trở lại. Y trợn to hai mắt, huyết sắc trong mắt dần dần rút đi.
Thân kiếm nhanh chóng bốc lên làn sương trắng, hàn khí đột ngột buông xuống giữa biển lửa trong huyệt động. Một bóng dáng bạch y kiếm tu xuất hiện trước mắt y. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc đó, cùng với đôi mắt đen sâu thẳm, chứa đựng vô vàn cảm xúc không thể nào nhìn thấu.
Tay trái Yến Lâm vẫn còn rỉ máu, nhưng dường như hắn không hề để tâm, chỉ yên lặng nhìn người trước mặt. Giọng nói trầm thấp, khàn đục: "Văn Triều."
Trái tim Văn Triều khẽ run rẩy: "Sư... sư tôn."
Ngay sau đó, Yến Lâm đột ngột ôm chặt lấy y, như thể không muốn mất đi đệ tử một lần nữa. Hàn khí từ người Yến Lâm không ngừng áp xuống, lan tỏa khắp bốn phía, dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt.
Từng đợt nóng rực trong cơ thể Văn Triều bị hàn khí dập tắt , ma văn vốn đã lan rộng ra dần dần rút lui, từ gáy lùi trở lại khuôn mặt, khôi phục lại hình dạng ban đầu. Cảm giác nóng bức biến mất, khiến y cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết. Tinh thần Văn Triều tbuông lỏng, suýt nữa thì ngủ gục ngay tại chỗ.
Yến Lâm từ từ buông y ra, bàn tay hắn nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt y, đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve những đường ma văn còn lại, vết chai trên tay mang đến cảm giác kỳ lạ khó diễn tả.
Văn Triều mơ màng gọi: "Sư tôn..."
Yến Lâm không đáp, chỉ để ngón tay từ từ di chuyển xuống cổ hắn, nơi còn vết bầm tím.
"Tê... Nhẹ thôi, sư tôn, đau lắm."
Vết thương do hồ yêu để lại vẫn chưa lành hẳn.
Trong mắt Yến Lâm hiện lên một tia trầm tư. Hắn mấp máy môi, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài: "Đi thôi, về nhà."
Yêu giới đầy rẫy nguy hiểm, không phải nơi thích hợp để trò chuyện.
Văn Triều định đứng dậy, nhưng cảm thấy đôi chân mềm nhũn, không chút sức lực.
Yến Lâm rút thanh Chiếu Ảnh Kiếm từ vách đá ra, chỉ với một động tác, kiếm thế bùng lên, nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh. Từ đồi núi, mấy đạo kiếm quang lóe lên, và ngay sau đó, toàn bộ ngọn núi bị xẻ nát, nổ tung thành vô số mảnh nhỏ.
Mọi người theo bản năng lui về phía sau một bước.
Bạch y kiếm tu ngồi trên một tảng đá lớn, thanh kiếm trong tay đã ngập tràn sương trắng, mũi kiếm khẽ rung lên. Nhìn từ trên cao, kiếm quang dày đặc hướng thẳng về phía hai đại yêu. Ngay cả Thanh Ngô cũng suýt bị cuốn vào.
Mạnh Tại Uyên lúng túng né tránh, miệng kêu lên: "Yến Thanh Nhai, ngươi điên rồi! Nếu không có bổn đại gia, đồ đệ ngươi đã nằm gọn trong tay con thỏ yêu kia rồi!"
Cự long dang rộng đôi cánh, bao bọc lấy cơ thể, kiếm khí va chạm vào lớp vảy rắn chắc của nó, để lại những vết kiếm trắng nhợt.
Dù kiếm khí dày đặc, nhưng Yến Lâm vẫn chưa dùng toàn lực. Nếu không, hai đại yêu chắc chắn đã bị biến thành một đống thịt nát. Cuối cùng, cự long cũng chịu đựng xong ba nghìn đạo kiếm quang, nhưng trên sừng nó đã bị vỡ mất một mảnh nhỏ.
Cự long đứng từ xa nhìn vị kiếm tu kia, dùng đầu cánh khều nhẹ Mạnh Tại Uyên, thì thầm: "Tại sao ta cứ có cảm giác... ánh mắt hắn như muốn thiến ta vậy?"
Mạnh Tại Uyên vừa bị kiếm khí quét rụng không ít lông, toàn thân run rẩy: "Ngươi nói nhảm gì vậy, ngươi dám nói mấy lời ô uế về đồ đệ hắn trước mặt hắn, hắn không muốn thiến ngươi thì mới là lạ."
Cự long phản bác: "Ta đâu có nói gì ô uế, ta chỉ tường thuật sự thật mà thôi."
"... Im miệng đi! Lần sau ngươi tìm đường chết thì đừng kéo theo bổn đại gia!"
Thanh Ngô tiến lại gần Yến Lâm: "Sư huynh, tiểu sư điệt không sao chứ?"
Giọng Yến Lâm vẫn lạnh lùng: "Đừng hỏi nhiều. Ta phải lập tức đưa y về Phù Vân Phái, với tình trạng của y hiện tại không thích hợp để dùng truyền tống pháp trận. Ngươi cưỡi cú tuyết không đủ nhanh, vậy từ hai đại yêu kia, chọn con nào nhanh hơn."
Lời còn chưa dứt, hai đại yêu đã lục tục tiến lên. Mạnh Tại Uyên vội nói: "Dĩ nhiên bổn đại gia nhanh hơn."
Cự long nhìn hắn một lúc rồi đáp: "Là giống đực, không thể nói mình nhanh."
Mạnh Tại Uyên: "..."
Cự long cúi đầu trước Yến Lâm: "Ta hành vạn dặm mỗi ngày, tôn chủ, hãy để ta hộ tống ngài."
"Cút ra ngay!" Mạnh Tại Uyên giận dữ đẩy cự long sang một bên. "Ngươi thì đầy vảy, làm sao mềm mại thoải mái như bổn đại gia được?"
Cự long lại nhắc nhở: "Giống đực, không thể tự nói mình mềm."
Mạnh Tại Uyên tức đến mức lông dựng đứng, răng nanh nhe ra gầm gừ, cái đuôi giống roi đập mạnh xuống đất, tạo nên mấy khe rãnh sâu hoắm.
Yến Lâm nhíu mày: "Mạnh Tại Uyên."
Đại miêu cúi người, Yến Lâm bước lên cổ nó, xoay người cưỡi lên lưng, rồi giơ tay kéo Văn Triều lên cùng.
Sau đó, hắn chỉ nói một từ: "Đi."
Con cự thú đen mạnh mẽ tiến lên ba bước như dẫm lên những bậc thang vô hình, thân hình nó bay vút lên bầu trời đêm.
Cự long đứng nhìn một lúc, rồi cũng do dự vỗ cánh bay theo sau.
Văn Triều mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình đã đang trên đường trở về. Trước mặt y, bạch y kiếm tu đang quay lưng lại, dáng vẻ lạnh lùng.
Y cảm thấy cơ thể suy yếu vô cùng, như thể toàn bộ xương cốt đã bị rút ra. Đầu óc cũng mơ hồ, không mấy tỉnh táo. Sau khi cảm giác nóng rực trong người tan biến, một sự khô nóng khó diễn tả khác lại dâng lên.
Y chậm rãi dịch sát lại phía sau Yến Lâm, đưa tay ôm lấy eo sư tôn, rồi tựa cằm lên vai đối phương, cố gắng hấp thụ khí lạnh từ người kia.
Yến Lâm chợt khựng lại.
Văn Triều nửa tỉnh nửa mê, cũng không biết mình đang làm gì. Giọng y đột nhiên trở nên vô cùng khác thường, mang theo chút ngọt ngào và mềm mại.
Đôi đồng tử của Yến Lâm khẽ co lại, cảm giác hơi thở ấm áp áp sát bên tai. Giọng Văn Triều dường như đang nũng nịu với hắn: "Sư tôn... ta nóng quá."
-----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo: "Ta chỉ có thể giúp các ngươi đến đây thôi."
Mạnh Tại Uyên: "Làm ơn về nhà rồi hẵng làm, đừng có làm trên lưng bổn đại gia!!"
Comments