top of page

[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 25

Tác giả: Lộc Thập

Chuyển ngữ & Editor: Nắng

Chương 25



Editor: Nắng

"Ngươi định đi đâu tìm hắn? Bổn đại gia còn không tìm ra, ngươi có thể tìm được sao?" Mạnh Tại Uyên nghi ngờ hỏi.

Văn Triều không đáp, y một mình quay về Bạch Lộc Cư, và ngay lập tức nhìn thấy Phong Xu đang ngồi trên bậc thang trước tiên phủ. Tiểu thiếu niên cầm một cành cây nhỏ trong tay, cuộn mình lại trông vô cùng đáng thương, liên tục dùng cành cây chọc chọc xuống mặt đất.

Không rõ Phong Xu đã ngồi đó bao lâu rồi, nhưng không ai quan tâm đến nhóc cả—sư tôn bỏ rơi, sư huynh cũng bỏ rơi. Khác với đám đệ tử đầu óc đầy những chuyện diễm tình trong thoại bản, chỉ e rằng toàn bộ Phù Vân Phái chỉ có mỗi Phong Xu là thật lòng lo lắng.

Văn Triều bước đến trước mặt nhóc, khẽ gọi: "Phong Xu."

Phong Xu đột nhiên ngẩng đầu lên, biểu cảm trên khuôn mặt từ kinh ngạc chuyển thành vui mừng khôn xiết. Nhóc vứt cành cây đi, bật dậy và lao tới ôm chặt lấy y:"Sư huynh, ngươi trở lại rồi! Ta còn tưởng ngươi thật sự đã bỏ trốn cùng sư tôn luôn rồi!"

"... Khụ, đừng nói bậy." Văn Triều đã nghe thấy những lời đồn vớ vẩn kia trên đường trở về, không cần hỏi cũng biết là do ai giở trò. Mặc dù y không nói cho ai biết mình đi đâu, nhưng cũng không rời khỏi Phù Vân Phong. Nếu Thanh Ngô muốn tìm, chắc chắn có thể dễ dàng tìm ra y.

Nhưng tiểu sư thúc lại cố tình huy động toàn bộ đệ tử Phù Vân Phái để tìm kiếm, còn cố ý tung tin cả y và sư tôn đều mất tích.

Giờ thì hay rồi, cả môn phái đều biết đến chuyện "không minh không bạch" giữa y và sư tôn, khiến y giờ đây chẳng còn cách nào để giãi bày.

Văn Triều hít sâu một hơi: "Vẫn chưa tìm được sư tôn sao?"

Phong Xu buông y ra, lau khóe mắt không biết là vì vui sướng hay xúc động mà ướt lệ:"Sư tôn không ở cùng sư huynh sao?"

"Không có. Sáng nay khi ta tỉnh dậy, hắn đã không còn ở trong phòng."

"Ta đã hỏi khắp trong môn phái," Phong Xu lo lắng đáp, "Cả đám đệ tử ngoại môn cũng không ai thấy sư tôn hết... Đều do Phong Xu không tốt, sư huynh bị thương hôn mê, vậy mà ta còn để sư tôn lạc mất."

Văn Triều xoa đầu nhóc: "Không phải lỗi của ngươi. Thế này đi, ngươi qua hỏi sư bá và sư thúc một chút, có khi lại có manh mối."

"Được, ta sẽ đi ngay!"

Chờ đến khi tiểu sư đệ đi xa, Văn Triều hơi cau mày lại.

Y cố ý tạm thời tách Phong Xu ra. Trước thiên kiếp, sư tôn không thể nào vô thanh vô tức mà biến mất như vậy được. Mạnh Tại Uyên nói rằng hơi thở của Yến Lâm biến mất ở Bạch Lộc Cư vào sáng nay, đúng lúc y vẫn còn đang hôn mê. Theo tính cách của Yến Lâm, hắn sẽ không bao giờ bỏ lại đồ đệ mình chưa tỉnh mà một mình rời đi.

Hơn nữa, phạm vi mà xe lăn có thể đi tới cũng rất giới hạn, điều này có nghĩa là sư tôn chắc chắn vẫn còn ở gần đây, trong một nơi có thể quan sát được tình trạng của đồ đệ bất kỳ lúc nào.

Văn Triều nghĩ như vậy, rồi tiến vào nhà, dịch mấy quyển sách trên giá ra, để lộ cơ quan mật thất. Ngoài mật thất này, y thật sự không nghĩ ra còn nơi nào trong Bạch Lộc Cư có thể giấu người được.

Trong lòng niệm thầm: "Sư tôn, ta rất xin lỗi ngươi," rồi đặt ngón tay lên cơ quan, rót linh lực vào.

Giá sách không một tiếng động tách ra hai bên, lộ ra mật đạo quen thuộc—bên trong có ánh sáng.

Văn Triều lập tức nhận ra mình đã tìm đúng nơi. Y lập tức chui thẳng vào: "Sư tôn!"

Yến Lâm đang ngồi khoanh chân bên bàn nhỏ, xe lăn dừng ở góc tường, trong tay hắn là một cuốn sách cổ, trên bàn có một chiếc đèn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Yến Lâm dường như không ngạc nhiên khi thấy Văn Triều xuất hiện. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, mái tóc đen chưa búi cẩn thận, lười nhác xõa xuống vai. Đôi môi tái nhợt dưới ánh đèn vàng ấm trông như có thêm chút sinh khí. Đôi tay xưa nay cầm kiếm, giờ đang nhẹ nhàng lật từng trang sách. Những ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng khiến người khác không khỏi tưởng tượng mình chính là cuốn sách kia, được hắn nâng niu trong tay.

Vừa thấy sư tôn, Văn Triều đã cảm thấy mặt mình nóng bừng. Y vội vàng dời mắt đi chỗ khác: "Sư tôn... Ngươi... Sao lại trốn ở đây?"

"Trốn?" Yến Lâm rõ ràng không tán đồng với cách nói này. Hắn lại cúi đầu, "Vi sư sắp đến thiên kiếp, đang ở đây tìm đọc những sách cổ này, hy vọng có thể tìm ra nguyên nhân khiến cảnh giới của ta bất ngờ nới lỏng."

Văn Triều ngồi xuống bên cạnh hắn: "Vậy... ngươi đã tra được gì chưa?"

"Vẫn không thu hoạch được gì." Yến Lâm gập quyển sách lại, "Ta nghi ngờ, có lẽ việc này liên quan đến chuyện... thần hồn giao hòa đêm đó."

Vừa nghe đến điều này, mặt Văn Triều càng đỏ hơn. Y rụt rè hỏi: "Lúc đó... đệ tử có phải đã rất... rất mất mặt?"

"Không đâu, vừa về đến Bạch Lộc Cư, ngươi đã ngủ rồi."

Văn Triều bắt đầu nói chuyện lắp bắp: "Vậy đệ tử có... có phải là... rồng... rồng ngẩng đầu không?"

Y chỉ nhớ được những gì xảy ra trong thức hải, còn ngoài thức hải thì hoàn toàn không có ấn tượng gì.

Ánh mắt Yến Lâm dừng lại trên khuôn mặt của hắn, đôi mắt đen thẳm hiếm khi hiện lên tia hài hước: "Có."

Tai Văn Triều đỏ bừng: "Vậy sư tôn... đã giúp đệ tử...?"

"Ừ."

"Dùng... dùng cách nào..."

"Tất nhiên là dùng tay," Yến Lâm vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giọng điệu trầm ổn như mọi khi, "Chẳng lẽ Phong Minh muốn vi sư dùng miệng sao?"

"........." Văn Triều hoàn toàn không ngờ rằng sư tôn lại có thể đùa cợt với mình bằng một câu mang ý tứ mờ ám như vậy, lập tức cảm thấy cả người mình như sắp bốc cháy, luống cuống xua tay, "Không, không có mà!"

Y tự trách mình, miệng sao lại tiện như vậy, vì sao lại phải hỏi những câu như thế cơ chứ?!

Yến Lâm bình tĩnh cầm lên một quyển sách khác, tiếp tục nói với giọng đều đều: "Dùng miệng cũng không phải không thể, chỉ là khi đó sư bá của ngươi đang đứng ngoài cửa, không tiện lắm, để lần sau đi."

Sư bá... đang... ở ngoài cửa...

Văn Triều như bị sét đánh, vội vàng đứng phắt dậy, lùi lại vài bước: "Sư, sư tôn... ngươi... sao tự nhiên lại nói chuyện không đứng đắn như vậy...?"

"Vi sư vốn chưa từng là người đứng đắn," Yến Lâm cúi đầu, vẻ mặt bình thản, dường như toàn thân thả lỏng. Nhưng bàn tay phải ẩn dưới ánh sáng lại đang siết chặt một góc quyển sách, chặt đến mức khớp tay trắng bệch. "Ta với Mạnh Tại Uyên kết oán đã lâu. Hắn dù là linh thú trấn phái của Phù Vân Phái, nhưng không phục tùng ta, còn thường xuyên chửi bới sau lưng ta. Ngươi cũng thấy rồi đúng không?"

Văn Triều lập tức phản đối: "Ta đương nhiên sẽ không tin những lời đó..."

"Nhưng hắn cũng không lừa ngươi." Yến Lâm ngắt lời, tiếp tục đọc sách, vẻ ngoài bình tĩnh nhưng lời nói lại chứa đựng nhiều ẩn ý. Sau đó, hắn nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống, "Tin hay không, ngươi tự phán đoán."

Văn Triều sững sờ: "Cái... cái gì?"

"Vi sư phải đi."

"Đi đâu?"

"Phù Vân Phong quanh đây là mười vạn núi tuyết, ta sẽ đến một trong số đó. Theo quy củ của tu chân giới, trước khi độ kiếp, người tu tiên phải tránh xa nơi đông người. Nếu không may bỏ mạng, thì sẽ chôn thây tại đó. Nếu vượt qua kiếp nạn, thì sẽ quay về trong vinh quang."

Văn Triều cúi đầu nhìn chân của Yến Lâm: "Nhưng... sư tôn, ngươi..."

"Ta là thủ tọa của tiên môn, càng phải tuân thủ quy củ này. Hơn nữa, thiên kiếp Luyện Hư cảnh không phải loại mà những tu sĩ tầm thường có thể chịu đựng. Chỉ cần ta còn ở trên Phù Vân Phong, mọi người ở đây đều sẽ bị liên lụy. Vi sư không thể để chuyện đó xảy ra."

"Ta..."

"Không cần nói gì nữa," Yến Lâm giơ một ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên môi y, "Ngươi ở đây chờ, không được chạy loạn."

Đầu ngón tay lạnh lẽo của Yến Lâm chạm vào khiến Văn Triều lập tức câm miệng. Y ngẩn ngơ nhìn sư tôn, trong lòng cảm thấy hôm nay người có gì đó rất khác lạ. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Yến Lâm đã nói nhiều lời mà trước đây không bao giờ nói, làm nhiều hành động thân mật mà trước kia cũng không thể làm.

Cảm giác đó giống như... người sắp rời xa cõi đời, muốn làm tất cả những gì mình từng không dám, để không lưu lại tiếc nuối.

Suy nghĩ này làm y hoảng hốt, vừa định mở miệng, thì đã bị Yến Lâm nhẹ nhàng đẩy một cái, không tự chủ được mà ngã về sau — đập vào chiếc xe lăn dừng ở ven tường.

Lưng y bị đâm đau nhói, định đứng dậy, thì đã thấy Yến Lâm mở chiếc rương đặt trong góc tường, lấy ra một thứ gì đó rồi đóng nắp rương lại.

... Khoan đã, ở góc tường có cái rương từ khi nào vậy?

Trong lúc y còn đang ngẩn người, Yến Lâm đã cầm lấy thứ đồ đó, xoay người lại, "cạch" một tiếng, khóa chặt cổ tay trái của y, sau đó luồn xiềng xích qua tay vịn xe lăn, rồi "cạch" một tiếng nữa, khóa luôn cổ tay phải.

Văn Triều cúi đầu, nhìn đôi xiềng xích hoàng kim trên cổ tay mình, mắt chợt tối sầm: "Sư... sư tôn?"

"Ngươi phải ngoan ngoãn ở đây," Yến Lâm khóa chặt xiềng xích, "Chờ ta độ kiếp trở về sẽ thả ngươi ra. Nếu ta không trở lại, thì căn phòng này sẽ tự mở ra sau mười lăm ngày."

"Khoan đã, sư tôn..."

Nhưng Yến Lâm không để y nói hết câu, khó nhọc đứng lên rồi bóng dáng ấy lóe lên biến mất khỏi mật thất.

Trước khi rời đi, Yến Lâm quay đầu lại nhìn Văn Triều, người vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Ánh mắt lưu luyến không nỡ rời, cuối cùng ông thu hồi lại và đưa tay ấn vào cơ quan trên giá sách.

Cửa mật thất đóng lại trước mặt Yến Lâm. Ông gần như kiệt sức, dựa vào tường mà ngồi xuống, nhắm mắt lại trong cơn đau khổ.

Tại sao... lại phải là lúc này...

Thiên kiếp, lại tới nhanh đến như vậy.

Yến Lâm lần này đi, thật sự là cửu tử nhất sinh, gần như không còn chút hy vọng nào có thể bình an trở về. Những lời giấu kín dưới đáy lòng, cuối cùng lại chẳng còn cơ hội để nói ra.

Yến Lâm chậm rãi thở dài một hơi, thân ảnh dần tan biến trong hư không, rời khỏi căn phòng.

Chỉ cách một bức tường trong mật thất, Văn Triều vẫn còn ngơ ngác nhìn đôi xiềng xích hoàng kim trên tay mình.

Y chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân lại có thể nhìn thấy loại đồ vật này trong mật thất của sư tôn.

Dù là kẻ vô tâm đến thế nào, y cũng có thể đoán được đây tuyệt đối không phải là một cặp xiềng xích bình thường.

Nếu như chỉ để trừng phạt, thứ này cũng chẳng cần phải làm từ vàng ròng. Dù cho sư tôn có khẩu vị độc đáo thế nào đi nữa...

Văn Triều nhấc cổ tay, nhìn vào mặt trong của còng tay, nơi đó có khắc hai chữ nhỏ theo lối triện - "Thiên Cơ".

Đây là sản phẩm của Thiên Cơ Các.

Thiên Cơ Các là một đại phái trong giới tiên môn, nhưng họ không thuộc về bất cứ thế lực nào, cũng không tu luyện thuật pháp. Môn phái này quy tụ những người thợ tài ba khắp Tu Chân giới, chế tác ra pháp bảo và tiên khí mà rất nhiều tu sĩ sử dụng. Đa phần những pháp bảo danh tiếng đều xuất xứ từ tay họ.

Ngoài ra, Thiên Cơ Các còn nhận một số ủy thác bí mật, mà phần lớn trong đó là — chế tạo dâm khí.

Những món đồ gia tăng tình thú giữa đạo lữ với nhau, dù là vật gì kỳ lạ hay khó tưởng tượng đến thế nào, chỉ cần ngươi có thể nghĩ ra, Thiên Cơ Các đều có thể chế tác được hết, hơn nữa tay nghề còn vô cùng tinh xảo, khắp thiên hạ khó có thứ gì sánh bằng.

Văn Triều nhìn chằm chằm hai chữ "Thiên Cơ", lâm vào trầm tư.

Cặp xiềng xích này được chế tác từ một loại vật liệu cực kỳ quý hiếm tên là "Ba chân thiềm kim". Loại vàng này do linh thú Ba Chân Thiềm nhả ra, bề ngoài gần như không khác vàng thường, nhưng độ cứng thì cực cao, binh khí tầm thường không thể nào cắt đứt được nó.

Hơn nữa, đã là sản phẩm của Thiên Cơ Các, nếu không có chìa khóa thì không cách nào mở được.

Xiềng xích áp sát làn da, mang theo chút lạnh lẽo nhè nhẹ. Chúng được chế tác vô cùng bóng loáng, trọng lượng vừa phải, đeo trong thời gian ngắn cũng sẽ không làm tổn thương cổ tay. Xét về kích cỡ, rõ ràng là... được đo ni đóng giày cho y.

Sư tôn của y lại có thể... đặt làm một món đồ như thế này từ Thiên Cơ Các...

Văn Triều từ từ quay đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc rương ở góc phòng.

Giờ y không muốn nghĩ chiếc rương này xuất hiện trong mật thất từ bao giờ. Điều y muốn biết là, trong rương còn cất giấu những bí mật gì không thể để người khác biết? Còn có bao nhiêu món dâm khí đáng sợ như thế này?

Văn Triều mím chặt môi, bất giác rùng mình, đồng tử hơi co rút lại—

Rốt cuộc, mật thất này là để làm gì...

Sư tôn hôm nay đột nhiên mất tích, rồi lại trốn trong mật thất. Lẽ nào, là cố ý bày kế để lừa y vào đây...

----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tội nghiệp Triều Triều, lại bị sư tôn kéo vào kịch bản này rồi!

------------------------------

Vote đi nào ~~~ để mị on top trước mấy đứa reup huhu










 
 
 

Comments

Rated 0 out of 5 stars.
No ratings yet

Add a rating
bottom of page