[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 29
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 23, 2024
- 11 min read
Updated: Oct 24, 2024
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 29
Editor: Nắng
Màu trắng của thiên lôi từ vạn trượng trên cao giáng thẳng xuống, như một thanh kiếm sắc bén xẻ đôi bầu trời, xé toạc không trung thành hai nửa.
Văn Triều đứng trên đỉnh núi, trong đôi mắt đen láy liên tục phản chiếu từng tia lôi quang trắng xóa. Kiếm khí và lôi quang đụng độ dữ dội, hàn khí lạnh buốt che phủ cả bầu trời, hóa thành từng bông tuyết trong suốt bay lả tả xuống đất.
Chiếu Ảnh Kiếm đã gần như bị bao phủ hoàn toàn bởi màn sương trắng dày đặc. Linh lực trong cơ thể Yến Lâm đã được thúc đẩy đến cực hạn, nhưng khi hàn khí xâm nhập vào cơ thể thì một luồng linh lực nóng rực và xa lạ cũng bắt đầu cuồn cuộn tràn ngập trong kinh mạch, làm hắn bị mất kiểm soát.
Văn Triều không sai, nội thương đã khiến Yến Lâm không thể nào phát huy toàn bộ sức mạnh được. Sau khi ngăn cản ba đạo thiên lôi liên tiếp, linh lực của hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn, gần như sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.
Hai đợt lôi quang và kiếm khí lại va chạm nhau, khiến Yến Lâm bị chấn động đến mức tay cầm kiếm run rẩy, hổ khẩu tê dại. Thanh kiếm trong tay hắn phát ra những tiếng rên rỉ, như thể không cam lòng chịu khuất phục trước sức mạnh khủng khiếp của thiên lôi.
Một tia lôi quang nữa giáng xuống, máu tươi đỏ thẫm rỉ ra từ đôi môi tái nhợt của Yến Lâm.
Văn Triều từ đầu đến cuối vẫn luôn dõi theo hắn. Thanh thiết thiên được mài dũa tạm thời đang nằm trong nhẫn trữ vật của y, nhưng Văn Triều chưa vội lấy ra. Cơ hội chỉ có một lần, y phải đợi đến khi sư tôn gần như kiệt sức mới ra tay, nhằm tạo cơ hội cho sư tôn có được một chút thời gian thở dốc.
Hai tia lôi quang tiếp theo ập đến gần như cùng lúc. Yến Lâm vừa mới gian nan hóa giải được một đạo, ngay lập tức lại đối diện với đạo thiên lôi thứ hai. Hắn không kịp thay đổi kiếm chiêu, chỉ có thể vội vã giơ kiếm chắn lại, nhưng lôi lực quá mạnh mẽ, đẩy hắn từ trên cự thạch rơi xuống.
“Sư...” Trong lòng Văn Triều chấn động mạnh, suýt nữa không kịp ngăn tiếng gọi vừa chực thốt ra. Y vội cắn chặt môi, nuốt lại âm thanh nghẹn ngào vào trong cổ họng.
Yến Lâm gần như phải cắn răng chịu đựng đạo thiên lôi vừa rồi, ngã quỵ xuống nền tuyết, máu tươi ộc ra khỏi miệng, vệt máu đỏ tươi trên tuyết trắng như những đóa mai rực rỡ đến chói mắt.
Hắn chống thanh kiếm xuống đất, gian nan muốn đứng lên, gân xanh trên trán nổi lên từng đường, máu liên tục rỉ ra từ khóe môi. Linh lực cuồng loạn trong cơ thể như muốn thiêu đốt hắn từ bên trong, khiến hắn trong chốc lát mất đi sức mạnh để giơ kiếm một lần nữa.
Trên cao, đám kiếp vân đen đặc không ngừng xoay chuyển, tia lôi mới đang được tích tụ.
Không còn thời gian nữa.
Nội tâm Văn Triều rối bời, lo lắng cuộn trào như sóng. Y muốn điên cuồng hô lên bảo sư tôn mau chóng đứng dậy, nhưng dường như Yến Lâm đã hoàn toàn kiệt sức, ngay cả hàn khí xung quanh hắn cũng bắt đầu yếu đi, mờ nhạt dần.
Tuyết rơi cũng đã ngừng.
Từ trên tầng mây dày đặc, một tia chớp lóe sáng. Văn Triều không còn thời gian do dự, ngay khi thiên lôi chuẩn bị hình thành, y nắm chặt thiết thiên, vận ma văn bao phủ toàn thân. Từng tấc da thịt của y lập tức bị lớp vân đỏ huyền bí phủ kín, sẵn sàng đón nhận sức mạnh khủng khiếp sắp giáng xuống.
Y gần như không kịp nhìn rõ quỹ đạo của thiên lôi, chỉ thấy trước mắt chợt lóe lên một vùng sáng trắng, ngay sau đó, một tiếng "Oanh" chấn động vang rền bên tai. Lực trùng kích mạnh mẽ trực tiếp đánh bay thiết thiên khỏi tay y, nhẫn trữ vật trên ngón tay cũng lập tức rạn nứt, dây thừng buộc thần hỏa bị chấn đến đứt đôi.
Văn Triều lảo đảo lùi về sau mấy bước, rồi ngã gục xuống nền tuyết. Dù thân thể đã được ma văn cường hóa y vẫn không thể chịu nổi sức mạnh kinh hoàng của thiên lôi. Lòng bàn tay y bị xé rách, lớp da đầu tiên bị thiêu hủy hoàn toàn, cơn đau sắc nhọn theo từng tấc da lan thẳng vào cơ thể, từng đường kinh mạch như bị vỡ vụn, ngay cả những cốt cách cứng rắn nhất trong ma thể cũng xuất hiện vô số vết nứt.
Chưa bao giờ y phải trải qua loại đau đớn này. Cơn đau dữ dội khiến y không thể thốt lên bất kỳ âm thanh nào. Trong đầu y như thể vừa trải qua một trận động đất, những vết nứt trong linh đài vừa mới vá lại lập tức lan rộng ra. Thần hồn trên linh đài cũng chao đảo, như thể hạt châu sắp bị nghiền nát. Chỉ cần thêm một chút sức mạnh nữa toàn bộ sẽ vỡ vụn, tan nát thành từng mảnh.
Trong khoảnh khắc đó, y nghĩ mình đã chết.
Nhưng ngay sau đó, bản năng sinh tồn thúc giục y vùng vẫy, không ngừng giãy giụa.
Thiên kiếp... vẫn chưa kết thúc.
Chín đạo kiếp lôi đã qua, chỉ còn lại đạo cuối cùng.
Y vẫn còn có thể gượng dậy, vẫn còn có thể chống đỡ thêm một lần nữa thay sư tôn. Dù rằng đôi mắt đã bị lôi quang làm cho mù tạm thời, đôi tai cũng bị tiếng sấm quá gần chấn đến rỉ máu, nhưng y vẫn chưa gục ngã. Y vẫn còn có thể cử động.
Vị trí y đứng đủ cao, dù không thể đứng lên nổi, chỉ cần tìm lại được thiết thiên, y vẫn có thể dẫn lôi về phía mình.
Nhưng y không biết thiết thiên đã bay đến đâu.
Trước mắt chỉ là một màu đen đặc, xung quanh là sự im lặng đáng sợ. Y không thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy gì. Y không biết thiên lôi sẽ giáng xuống lúc nào, cũng không biết mình còn bao nhiêu giây nữa để vùng vẫy.
Chẳng lẽ y sắp thất bại?
--
Trong nháy mắt, một nỗi sợ hãi tột cùng bóp nghẹt trái tim Yến Lâm. Hắn quay phắt lại, chỉ để thấy sơn động trống không, kết giới do hắn lập ra đã bị thần hỏa thiêu hủy, đồ đệ của hắn, Văn Triều... không còn trong đó nữa.
Khuôn mặt Yến Lâm vốn luôn điềm tĩnh giờ đây bị bao phủ bởi sự kinh hoàng và choáng váng. Hắn không còn giữ được vẻ bình tĩnh vốn có, tiếng hét vang lên từ đôi môi đẫm máu: “Văn Triều... Văn Triều!”
Đạo thiên lôi thứ tám—đạo mạnh nhất trong kiếp lôi lần này—không đánh trúng Yến Lâm mà lại giáng thẳng vào đồ đệ Nguyên Anh kỳ của hắn, Văn Triều.
Sự hoảng loạn gần như đẩy Yến Lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma, nhưng trước khi hắn kịp hành động, đạo thiên lôi thứ chín đã xuất hiện, xé toạc bầu trời và kèm theo tiếng sấm chói tai, sẵn sàng giáng xuống.
Khi không còn bị cột thu lôi quấy nhiễu, thiên lôi lại chuẩn xác nhắm thẳng vào Yến Lâm đã vô cùng kiệt sức, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc "ái đồ của mình có thể đã chết vì chắn thiên kiếp cho mình" lại đẩy hắn đến giới hạn mới, buộc hắn bùng phát sức mạnh lần cuối. Hắn bất ngờ rút Chiếu Ảnh Kiếm ra khỏi tuyết, mang theo mười phần phẫn nộ mà vung kiếm lên trời, chém ra một kiếm mạnh mẽ nhất từ trước đến nay.
Đạo kiếm này so với bất cứ chiêu nào trước đó đều vượt trội hơn. Ngay khi nó được chém ra, kiếm khí phân liệt thành chín ngàn đạo kiếm quang, từng đạo đâm xuyên qua nhau, mạnh mẽ xé nát thiên lôi, khiến nó vỡ vụn thành ngàn mảnh, hóa thành tuyết mịn rơi xuống đất.
Linh lực trong cơ thể Yến Lâm vì đạo kiếm bùng nổ này mà bị rút cạn, nhưng kiếp vân trên bầu trời cũng ngừng lại, không còn cuồn cuộn nữa.
Trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng, ngồi quỳ trên tuyết vài giây, trước khi gắng gượng đứng dậy, chống kiếm mà loạng choạng bước về phía đỉnh núi.
Thanh Nhai Tiên Tôn, chưa từng có ngày nào thất thố đến thế. Đôi mắt đỏ ngầu, vấn tóc vốn cài bằng ngọc trâm đã bị thiên lôi đánh gãy, để lại một mái tóc đen rối bời buông xõa, bừa bộn khoác trên vai.
Khi hắn tới được đỉnh núi, Văn Triều vẫn còn đang giãy giụa.
Vì tạm thời mù lòa và điếc tạm thời, Văn Triều không hề hay biết thiên kiếp đã kết thúc. Y cố gắng gượng dậy, máu từ miệng mũi trào ra, nhỏ xuống cằm, rồi rơi thành từng giọt trên nền tuyết.
Yến Lâm thấy y vẫn còn vùng vẫy, sát ý cuồng loạn trong lòng lúc này mới dần lắng xuống. Hắn vội tiến lên, ôm chặt Văn Triều vào lòng: "Văn Triều, Văn Triều!"
Văn Triều chẳng thể nghe thấy lời của sư tôn, chỉ cảm nhận được hơi thở quen thuộc bao phủ quanh mình. Y lập tức nhận ra đó là Yến Lâm, đôi bàn tay đầm đìa máu vươn ra nắm lấy vạt áo của Yến Lâm: "Sư tôn? Thiên kiếp... đã kết thúc chưa? Ta còn có thể... khụ khụ..."
Đạo bào trắng như tuyết của Yến Lâm lập tức bị vấy bẩn bởi vết máu từ tay y. Yến Lâm cúi xuống nhìn bàn tay đầy máu thịt của đồ đệ, lập tức hít một hơi lạnh: "Ngươi... rốt cuộc đã làm cái gì!"
Văn Triều vẫn không nghe thấy gì, miệng lặp lại câu hỏi: "Sư tôn, thiên kiếp..."
Yến Lâm suýt nữa bị y làm cho tức đến nghẹn, trái tim đau đớn như bị ngâm trong nước sôi. Hắn càng siết chặt người đồ đệ vào lòng, vừa giận vừa xót xa.
Văn Triều hỏi hai lần mà không nhận được câu trả lời, không còn sức để hỏi lần thứ ba. Trong đầu y ong ong, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Sư tôn đã ở bên cạnh y rồi, điều đó có nghĩa là thiên kiếp hẳn đã qua. Dù đối phương có trả lời, y cũng chẳng thể nghe được gì nữa.
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Văn Triều lập tức cảm thấy một cơn mệt mỏi từ sâu thẳm trỗi dậy, hòa lẫn với cơn đau đớn tê tâm liệt phế đang giày vò toàn thân tựa như bắt nguồn từ sâu trong linh hồn.
Đột nhiên, trên đỉnh đầu, kiếp vân chưa tan lại một lần nữa ngưng tụ, một tia hồ quang nhỏ bé từ trong đó hiện ra, mang theo tiếng sấm nhẹ nhàng nhưng đầy hấp dẫn, từ từ hạ xuống, nhắm thẳng vào hướng của hai người họ.
Yến Lâm vẫn đang nổi giận, lập tức vung kiếm, chém nát tia thiên lôi thứ mười này, lớn tiếng quát: “Cút ngay!”
Lời hắn vừa nói ra, ngực rung lên, cũng vô tình kéo thần trí của Văn Triều trở lại một chút. Văn Triều mê mang chớp mắt, dường như tai hắn có thể nghe lại được chút âm thanh, nhưng rất mơ hồ, tựa như bị ngăn cách bởi một lớp màng.
Tia thiên lôi thứ mười bị Yến Lâm chém tan, kiếp vân cũng hoàn toàn tản đi. Ánh mặt trời lập tức phủ kín cả bầu trời, xua tan bóng tối. Ngay cả dãy núi tuyết vạn năm phong tuyết gào thét cũng nghênh đón một ngày trời trong nắng ấm.
Linh khí khắp trời đất tự động tụ về phía Yến Lâm, một luồng khí thế bàng bạc chỉ thuộc về Luyện Hư cảnh từ từ tỏa ra, như tuyết rơi tan vào hư không, không để lại dấu vết nhưng bao trùm mọi nơi. Khí tức này lan tỏa khắp mười vạn đại sơn, thậm chí còn lan đến gần Phù Vân phong.
Trong bóng tối dày đặc, Văn Triều chỉ cảm thấy có thứ gì đó mềm mại và ấm áp lướt qua môi mình. Ngay sau đó, một dòng linh lực thuần khiết chậm rãi rót vào cơ thể y. Dòng linh lực này không quá lạnh, mà giống như ánh nắng sưởi ấm tuyết tan, nhẹ nhàng ôm lấy từng tấc kinh mạch, nội tạng và xương cốt bị tổn hại của y, mang theo sự an ủi ôn nhu như tuyết mềm mại, làm dịu đi mọi đau đớn.
Ma văn trên cơ thể y dần phai nhạt rồi biến mất, ma thể cũng bắt đầu tự chữa lành dưới tác động của linh lực. Các vết thương trên lòng bàn tay cũng ngừng chảy máu, y nhắm mắt lại dần dần chìm vào giấc ngủ sâu giữa sự bao bọc dịu dàng của linh khí.
Sau khi Yến Lâm đột phá cảnh giới, thương tích trên tiên thể đã hoàn toàn hồi phục, linh lực nóng bỏng trong cơ thể cũng lặng yên trở lại. Hắn kết thúc việc truyền linh lực cho đệ tử rồi nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng Văn Triều. Hắn đứng lặng thật lâu Nhìn gương mặt ngủ say của người trước mặt mà không hề nhúc nhích.
Thương thế của Văn Triều quá nghiêm trọng, một lần truyền linh lực không thể nào hoàn toàn chữa lành ngay được, chỉ có thể tạm thời ngăn chặn vết thương trở nên trầm trọng hơn. Còn lại y cần phải từ từ đều dưỡng.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Yến Lâm thầm ngạc nhiên. Hắn đã sống ở Phù Vân Phái hơn ngàn năm rồi, nhưng cũng chưa bao giờ thấy dãy tuyết sơn mười vạn dặm này lại có thể xuất hiện trời nắng. Gió tuyết bình ổn, ánh mặt trời chiếu xuống, khiến khung cảnh bao la hùng vĩ trở nên hiếm có và tuyệt đẹp.
Chống kiếm đứng dậy, vì hành động bất tiện, Yến Lâm bế Văn Triều lên, nhẹ nhàng nhảy xuống đỉnh núi. Thân hình hắn loé lên vài lần, mang theo đệ tử trở lại sơn động.
Thương thế của Văn Triều không thích hợp để trở về Phù Vân Phái ngay lập tức. Có lẽ họ cần ở lại đây vài ngày, đợi đến khi thương tích đỡ hơn rồi mới rời đi.
Xiềng xích trên cổ tay Văn Triều đã bị cắt đứt, nhưng hai vòng xích vẫn còn bám chặt không thể tháo xuống. Yến Lâm nhìn qua, rồi dùng tiên lộ rửa sạch vết thương trên lòng bàn tay hắn. Thấy da thịt đã bắt đầu liền lại, hắn mới yên tâm đôi chút.
Ngay sau đó, Yến Lâm chú ý đến chiếc nhẫn trữ vật trên tay Văn Triều, nó đã xuất hiện vết nứt.
Khi nhẫn trữ vật bị hư hại, không thể sử dụng để chứa đồ nữa, chỉ có thể lấy ra những vật đã được cất bên trong. Cẩn thận gỡ chiếc nhẫn khỏi tay Văn Triều, Yến Lâm sợ làm đối phương tỉnh giấc.
Hắn bắt đầu lấy từng vật ra khỏi nhẫn trữ vật. Đầu tiên là rất nhiều bình tiên dược, tiếp đến là một đống đồ cổ quái không rõ mục đích sử dụng. Đột nhiên, động tác của hắn khựng lại, khi một cái rương quen thuộc xuất hiện trong tay.
Sắc mặt Yến Lâm khẽ thay đổi.
Cái rương mà hắn đã giấu trong mật thất, sao lại xuất hiện ở đây?
-------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sử dụng khoa học để đánh bại ma pháp √
Chú ý: Ở gần cột thu lôi trong thời tiết có sét là hành động cực kỳ nguy hiểm, xin đừng bắt chước.
Triều Triều bị thương nặng, kế tiếp sẽ là giai đoạn chăm sóc và chữa lành...
---------------------------------------------------------------
Lời của editor: Cái thiên thiết gì đấy dịch thô ra nó như kiểu cái que sắt để hút sấm sét. Để "que sắt đen" nó vừa phèn vừa kì cục ạ. Nên thôi để hán việt vậy. Thật sự không biết thay nó thành cái gì nữa. Hahaha.
Comments