[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 4
- Nắng Thủy Tinh
- Jul 29, 2024
- 13 min read
Updated: Oct 2, 2024
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 4
Tiểu sư đệ chỉ mới nói dăm ba câu mà đã khiến Văn Triều khiếp sợ đến mức câm nín.
Không thể nào...
Sư tôn của y, người có tiên phong đạo cốt, thanh lãnh cấm dục, làm sao có thể dạy đồ đệ cách trói kiểu mai rùa được?
Chắc chắn là sư đệ nhìn lầm hoặc vô tình trói ra kiểu này. Có lẽ trong thế giới của sách, cách trói kiểu mai rùa cũng bình thường như kiểu "trói gô" mà thôi.
Sư tôn của hắn, không bao giờ làm những việc như thế này.
Không bao giờ... chắc chắn không đâu...
Trong lòng nghĩ thế nhưng bên ngoài y vẫn giả vờ bình tĩnh, cố gắng không để tiểu sư đệ phát hiện ra điều gì kì lạ, ho nhẹ: "Cơ mà... vì sao sư tôn lại trói ta?"
Trong mắt Phong Xu xuất hiện một chút mất mát: "Cái này mà sư huynh cũng không nhớ sao... Lúc ấy sư huynh đang luyện đan, bỏ rất nhiều thứ quái lạ vào trong lò luyện đan, khiến cho lò đan nổ tung, làm huynh bị thương. Thế là sư tôn phạt sư huynh đóng cửa ăn năn bảy ngày để dưỡng thương, nhưng sư huynh không nghe lời, nên sư tôn đã trói huynh lại."
Trong lòng Văn Triều run rẩy: "Đồ vật quái lạ... gì cơ?"
Phong Xu dời mắt: "Đệ... đệ cũng không biết, sư tôn nói đệ còn nhỏ nên chưa cần biết đến những thứ này."
Văn Triều: "..."
Lại còn là thứ không phù hợp với trẻ con?
Văn Phong Minh hàng nguyên bản là loại người này à? Trong sách có viết đâu mà biết.
Y chột dạ nói: "Đệ vẫn nên... đổi cách trói khác đi."
Tiểu sư đệ thuận theo đổi hình dạng của dây thừng, Văn Triều lại dặn dò: "Về sau đừng có tùy tiện dùng cách này trói người khác nữa..."
Phong Xu ngoan ngoãn nói: "Vâng ạ."
Nhưng tuổi thiếu niên luôn có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, Phong Xu nhịn một lúc, cuối cùng không chịu nổi vẫn hỏi: "Vì sao không thể dùng cách này ạ? Dùng cách này có gì đặc biệt ạ?"
Y nên trả lời như thế nào bây giờ?
Phong Xu lại hỏi: "Chẳng lẽ, cách này chỉ có sư tôn mới được dùng? Và nó chỉ áp dụng riêng cho sư huynh thôi hả?"
Văn Triều nhìn đôi mắt sạch sẽ, đơn thuần của tiểu sư đệ, thật sự không đành lòng ô nhiễm tâm hồn trong sáng của nó, cắn răng nói: "Ừ... cứ coi là vậy đi..."
"Vâng." Lần này Phong Xu không hỏi nữa mà lẩm bẩm: "Chỉ sư tôn mới có thể dùng cách đó trói sư huynh."
Văn Triều: "..."
Chậc.
Văn Triều không dám tiếp tục cái đề tài này nữa, vội chuyển sang chuyện khác: "Đúng rồi, đệ biết trên núi có loại cây nào có thân gỗ rắn chắc hay không?"
"Gỗ sao? Có chứ, bây giờ sư huynh cần nó hả?"
"Đúng rồi, có việc cần dùng."
"Để đệ dẫn sư huynh đi," Phong Xu nhìn qua Thừa Diễn đang bị trói gô một lần nữa, "Chúng ta để hắn ở đây hả?"
"Kéo hắn theo thôi."
Tiểu sư đệ với lời nói của y đã đến trình độ nói gì nghe nấy. Y nói đi hướng Đông, nó tuyệt đối không đi hướng Tây; y bảo nó "kéo", thì Phong Xu chắc chắn sẽ không "khiêng".
Hai người kéo Thừa Diễn đang ngất xỉu rời khỏi Xích Ô Tiểu Trúc, theo đường nhỏ phủ đá xanh leo lên nơi cao nhất ở Phù Vân phái. Quay đầu nhìn lại, phía đông trắng xóa mù mịt, nơi xa là một biển mây mênh mông vô bờ, những đám mây ấy dập dìu vờn quanh Phù Vân phong, cảnh đẹp trữ tình như chốn thần tiên.
Văn Triều nhất thời ngắm nhìn đến ngây người. Kiếp trước hắn đã sống hai mưới bảy năm, trong những năm tháng ấy chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có một ngày bản thân có thể trèo lên ngọn núi tuyết này, đứng ở độ cao chưa từng thấy, lẳng lặng thưởng thức cảnh mặt trời đang lên.
Y từng cho rằng cái phòng bệnh như một cái hộp vuông kia là nơi cuối cùng mình có thể đặt chân đến rồi ra đi ở đó.
Hôm nay, y bỗng nhiên từ cái hộp vuông đó thoát ra, bay vào cái thế giới vô cùng vô tận này.
Cho dù đây chỉ là một giấc mơ thôi cũng đủ rồi.
Y đứng trong nắng sớm mùa hạ mờ sương, cả người dường như được mạ lên một tầng ánh sáng trắng tinh tế.
Phong Xu nhẹ giọng kêu: "Sư huynh..."
"Ừm, đi thôi."
Nhờ có Phong Xu dẫn đường, Văn Triều nhanh chóng tìm được thân cây mà mình muốn, sau đó... y nhìn thấy tiểu sư đệ nhu nhược của mình dùng một tay đẩy ngã một cây cổ thụ trăm năm, nghiêng đầu hỏi: "Sư huynh muốn gỗ làm gì thế?"
Khóe mắt Văn Triều giật giật, thầm nghĩ nếu cho tiểu sư đệ của y thêm mấy trăm năm, nó chắc chắn sẽ trở thành một trong những nhân vật hàng đầu của Tu Tiên giới.
Hầu kết của y lên xuống vài cái: "Huynh muốn làm cho sư tôn một chiếc xe lăn."
"Xe lăn là cái gì ạ?"
"Xe lăn là... Đợi một chút, huynh làm xong đệ sẽ biết."
Tiểu sư đệ lớn lên trong Phù Vân Phái từ khi còn bé, nó chưa từng đi qua thế gian hồng trần, cho nên nó không biết xe lăn là cái gì cũng bình thường thôi.
Y là một đứa trẻ bị bỏ rơi ở chân núi Phù Vân Phong. Yến Lâm thấy y đáng thương, nên mới thu y làm đệ tử quan môn. Sau khi thu vào môn hạ, hắn phát hiện y có thiên phú cực cao, là một kỳ tài tu tiên, cũng coi như đó là một cơ duyên.
Phong Xu lại hỏi: "Phải làm như thế nào ạ?"
Văn Triều cười thần bí với nhóc: "Giao cho ta đi."
Bởi vì kiếp trước thân thể y không tốt, ngoại trừ đi làm, thời gian còn lại rất ít ra khỏi nhà, thích nhất là làm mô hình khi ở nhà một mình quá buồn chán. Tay nghề y khá tốt, mấy năm trôi qua, mô hình đã chất đầy vài cái giá sách, đấy là đã cho đi bớt rồi.
Mô hình dựa theo tỉ lệ thật của vật, nếu muốn làm một chiếc xe lăn, chỉ cần điều chỉnh tỷ lệ thành 1:1.
Văn Triều mở bản vẽ đã hoàn thành trước đó ra, kiên nhẫn dạy tiểu sư đệ cách làm, nhờ nhóc giúp chế tác thân cây, những linh kiện cần thiết cho xe lăn nhanh chóng được hoàn thành.
Lắp ráp các linh kiện lại, vừa vặn phù hợp. Một canh giờ trôi qua, chiếc xe lăn đã được chế tạo thành hình.
Phong Xu kinh ngạc nói: "Sư huynh thật là lợi hại! Có cái này, sư tôn có thể đi lại thoải mái trong sân rồi nhỉ?"
Văn Triều đắc ý gật gật đầu.
Tuy rằng đối với người tu tiên, đi lại không tiện cũng có thể nhờ vào pháp khí hỗ trợ, nhưng pháp khí càng cao cấp thì sẽ yêu cầu linh lực càng nhiều. Hiện tại, sư tôn bị thương nặng chưa lành, không bằng chỉ dùng một chiếc xe lăn bình thường không cần linh lực thì tốt hơn.
Trời đã sáng hoàn toàn, Yến Lâm vẫn chưa tỉnh, Văn Triều thư giãn gân cốt, thuận miệng hỏi: "Sư đệ, buổi trưa ăn gì đây?"
Phong Xu sửng sốt: "Ăn... Ăn á?"
Thừa Diễn thật ra đã tỉnh lại từ lâu, nhưng hắn không dám động, chỉ híp mắt giả bộ hôn mê và lặng lẽ xem hai sư huynh đệ chế tác xe lăn. Hắn không biết cái đồ vật kỳ lạ này là gì.
Sau đó, hắn thấy một người mặc y phục màu đen như ma quỷ, xách theo con thỏ trắng, tiến về phía hắn. Cách mắt hắn chưa đến một thước, người ấy giơ tay chém xuống, cắt đứt cổ con thỏ.
Máu tươi từ con thỏ nhỏ xuống nền đất, thậm chí có một giọt bắn vào mặt Thừa Diễn. Hắn không thể giả bộ nổi nữa, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống, trợn mắt lên: "Có... có chuyện gì cũng từ từ."
"Ồ? Ngươi tỉnh rồi." Sắc mặt Văn Triều vẫn như thường, không hề thay đổi. Y lấy máu của con thỏ, dao nhỏ mỏng dính dán trên đầu ngón tay, linh hoạt lượn quanh thân con thỏ một lần, tách ra một lớp da hoàn chỉnh. Khuôn mặt Thừa Diễn bắt đầu run rẩy.
Hắn nhìn Văn Triều đem da thỏ để qua một bên, lẩm bẩm: "Con thỏ béo như thế mà da có một tí, làm đồ bao cổ cho sư tôn vẫn không đủ... Hay là, làm đồ bao cổ tay nhỉ?"
Thừa Diễn cảm thấy mình như con thỏ đã bị lột da, dây thừng trói chặt khiến hắn đau đớn, lưỡi dao mỏng của con dao nhỏ không ngừng lắc lư trước mặt. Ánh đao sắc bén như ghim sâu vào mắt hắn, dường như ngay sau đó sẽ cắt vào yết hầu của mình, giống như vừa giết con thỏ kia.
Văn Triều đã nhập ma, việc giết hại đồng môn này nói không chừng y thật sự có thể làm được, hơn nữa "đồng môn" này còn có quan hệ không tốt đẹp gì...
Thừa Diễn gian nan nuốt nước miếng, giữa "tôn nghiêm" và "bảo mệnh," hắn quyết định lựa chọn cái sau: "Cầu xin ngươi, tha cho ta đi."
Văn Triều liếc hắn một cái, động tác trên tay vẫn không ngừng, đem con thỏ mổ bụng, móc nội tạng ra ném qua một bên, buồn bã nói: "Xem lời Sư huynh nói này, ngươi và ta đều là đệ tử của Phù Vân Phái. Tất nhiên, ta cũng muốn hòa thuận với ngươi, sư đệ yêu quý huynh còn không kịp, sao có thể làm gì sư huynh được chứ?"
Thừa Diễn mồ hôi lạnh chảy xuống ướt hết cả y phục, cảm giác khi nghe bốn chữ "huynh hữu đệ cung" thật châm chọc. Hắn run rẩy nói: "Ta thật sự sai rồi, Phong Minh sư đệ, ngươi tha cho ta đi. Ta không nên làm phiền ngươi, không nên ăn nói bậy bạ muốn thay Thanh Nhai Tiên Tôn thanh lý môn hộ... Là ta quá cuồng vọng tự cao tự đại, ta..."
Ép một người tính tình kiêu ngạo thừa nhận sai lầm của bản thân giống như lột da rút gân hắn. Thừa Diễn mặt đỏ tai hồng, hàm răng cắn chặt, như thể hắn đang phải thừa nhận một sự thống khổ lớn lao.
Văn Triều vốn không có ý định làm gì hắn, chỉ muốn hù dọa hắn một chút. Thấy hắn đã chủ động nhận sai, cũng không nói gì nữa, nhặt vài nhánh cây, làm sạch thịt thỏ rồi treo lên trên.
Y bốc một nắm tuyết, rửa sạch đôi tay dính đầy máu thỏ, ngẩng đầu hỏi Phong Xu: "Có gia vị không?"
Phong Xu: "Gia vị á?... Đệ tử ngoại môn dưới chân núi mới có, đệ đi mượn cho sư huynh nhé?"
"Làm phiền đệ quá."
"Không phiền đâu, sư huynh chờ đệ một chút nhé."
Thừa Diễn bị hắn vứt ở một bên không quan tâm, không biết người này đang nghĩ gì. Hắn lấy hết can đảm nói: "Ngươi... ngươi có chịu tha thứ cho ta không?"
Văn Triều dùng nhánh cây làm thành một cái giá giản dị, đem củi còn thừa chất đống lên, lòng bàn tay chụm lại một ngọn lửa bốc lên, truyền vào đống củi: "May mắn ngươi chưa làm Phong Xu bị thương, nếu không..."
Y vừa nói, vừa ném một cây củi vào giữa đống lửa. Tiếng "lách tách" vang lên, những tia lửa nhỏ vụn bắn ra.
Cả người Thừa Diễn run lên.
Hắn ngẩng cổ, như tráng sĩ quyết tâm chịu chết la lên: "Ta... Ta thề, nếu Phong Minh có thể tha thứ cho hành vi lỗ mãng lần này của ta, ta... Thừa Diễn từ nay về sau sẽ không bao giờ đối đầu với Phong Minh nữa."
Văn Triều: "Hả?"
Thừa Diễn cho rằng y chưa hài lòng với điều kiện này, vội vàng tiếp tục thêm vào: "Hơn... hơn nữa... Ta sẽ đáp ứng tất cả mọi điều kiện của Phong Minh, chỉ cần không trái với môn quy là được!"
Vừa mới hô lên những lời này, Phong Xu đã ôm một đống ấm to ấm nhỏ bằng sành sứ trở về, kỳ quái hỏi: "Hả? Thừa Diễn sư huynh vì sao đột nhiên ngửa mặt lên trời thề thốt vậy?"
Thừa Diễn ngay lập tức câm miệng, đỏ từ cổ lên đến đỉnh đầu.
Văn Triều cẩn thận cân nhắc lợi hại một chút. Trong nguyên tác, Phù Vân Phái tổng cộng có ba vị Tiên Tôn: Thanh Chập, Thanh Nhai, và Thanh Ngô, đều là huynh đệ đồng môn. Thanh Chập cùng Thanh Nhai có tu vi tương đương nhau, nên được gọi là "Phù Vân song tử". Hai người cùng nhau quản lý công việc toàn bộ Phù Vân Phái, cứ mỗi 500 năm sẽ trao đổi chưởng môn ấn một lần, thay phiên nhau làm chưởng môn.
Thời gian trao đổi chưởng môn ấn sắp tới, nếu mọi việc xảy ra như trong cốt truyện, hai vị Tiên Tôn sẽ xé rách da mặt vào lúc đó, bởi vì Thanh Chập sư bá quá đau đớn khi mất đi đồ đệ yêu dấu của mình nên chỉ trích Thanh Nhai, nói hắn không xứng làm chưởng môn Phù Vân Phái, không chịu làm theo giao hẹn 500 năm, giao chưởng môn ấn cho Yến Lâm.
Bây giờ Thừa Diễn không chết, còn muốn cùng y tiêu tan hiềm khích lúc trước. Sư bá tất nhiên sẽ không xé rách mặt với sư tôn, thế là y có thể yên tâm giúp sư tôn chữa chân.
Vì vậy, y gật đầu nói: "Vậy được rồi, hy vọng Thừa Diễn sư huynh giữ lời."
Thừa Diễn thở phào một hơi, ậm ừ nói: "Thì...Tất nhiên rồi. Trước kia... Ta mắng ngươi rất nhiều lời khó nghe, mong ngươi.. Đừng để ý."
Văn Triều hào phóng mà khoát tay: "Không sao, ta cũng từng mắng huynh quá não tàn, ngu si, dở hơi, thẳng nam hết thuốc chữa, dùng mắt chó nhìn người, ếch ngồi đáy giếng, bụng dạ hẹp hòi,... chúng ta huề nhau."
Thừa Diễn: "......"
Tuy rằng hắn nghe không hiểu, nhưng lại cảm thấy hình như đối phương mắng hắn còn khó nghe hơn.
Văn Triều cẩn thận phân biệt các loại gia vị mà Phong Xu đem về, còn thiếu ớt cay cùng thì là, nhưng không sao vẫn có thể chắp vá được.
Y đem gia vị bôi đều xung quanh thịt thỏ, ướp một lát sau đó mới bắt đầu nướng, cũng nói: "Phong Xu, đệ cởi trói cho Thừa Diễn sư huynh đi."
Dây thừng rút đi, Thừa Diễn xoa xoa hai tay bị trói đến phát đau, thấy có một thứ bay về phía mình, vội duỗi tay bắt lấy, phát hiện ra đó là một lọ tiên dược.
Văn Triều: "Tối hôm qua ta khống chế sức lực không tốt, làm huynh bị thương, đan dược này có thể giúp huynh điều trị nội thương, huynh cầm đi."
Thừa Diễn tự nhiên cảm thấy hơi xúc động: "Đa tạ."
Hắn dùng một viên, trộm người đánh giá đối diện, có lẽ do tiên dược của Văn Triều, hắn bỗng cảm thấy người này nhìn có vẻ thuận mắt hơn nhiều.
Văn Phong Minh từ trước đến chưa bao giờ chủ động đi trêu chọc hắn, tất cả là do hắn tự đi kiếm chuyện với đối phương, bây giờ nhìn hắn mà ngồi kia an tĩnh nướng thịt thỏ, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi chuyển động nhánh cây, mắt đen hơi rũ, những sợi tóc bạc lặng lẽ từ đầu vai chảy xuống, dưới mắt là ma văn đỏ tươi ướt át, thế mà lại có vài phần...yêu dã.
Thế mà trước kia hắn không để ý, Phong Minh sư đệ có một vẻ bề ngoài khiến người ta đố kỵ đến như thế.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn mở miệng nói: "Phong Minh sư đệ, ngươi thật là xinh đẹp."
"...?" Văn Triều kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Cái gì?"
"Không có gì đâu." Thừa Diễn cuống quít dời mắt, "Ta... ý ta là, ngươi nướng thịt thỏ thơm quá."
Thịt thỏ trên giá nướng vàng ươm hòa quyện với các loại gia vị mà dậy lên mùi thơm khó có thể kìm chế, xộc thẳng vào mũi mỗi người ngồi ở đây.
Lúc nãy Văn Triều đang chuyên chú suy nghĩ làm thế nào để " Sư tôn chịu uống thuốc", không nghe thấy câu: "Ngươi thật là xinh đẹp" của Thừa Diễn, bây giờ hắn mới hồi thần lại, tiếp lời Thừa Diễn: "Muốn nếm thử không?"
"Không...Không cần," Thừa Diễn quật cường quay đầu đi, "Tuy rằng... ngươi nướng thịt rất thơm, nhưng Phù Vân Phái của chúng ta có một luật bất thành văn đó là: chỉ cần là đệ tử của môn phái thì không được sát sinh, sư đệ... Về sau người đừng làm như vậy nữa, miễn cho bị chưởng môn trách phạt."
"Thế hả?" Văn Triều thật ra không biết quy củ này, thầm nghĩ thật đáng tiếc, không thể sát sinh, làm sao có thể nhấm nháp sự mỹ vị của các món ăn đây?
Y nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện ra Phong Xu từ lâu đã chịu không nổi mùi hương của thịt nướng, không biết trốn đi đâu rồi, thở dài: "Xem ra con thỏ nướng này, chỉ có mình ta ăn thôi."
Thừa Diễn nhìn hắn ăn, tâm can ngứa ngáy khó nhịn, hầu kết lên xuống, nước bọt đang điên cuồng ứa ra, hắn đã tích cốc nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên muốn ăn thứ gì đến như thế.
Không kiên trì được bao lâu, lần thứ hai, hắn buông bỏ tự tôn, cẩn thận đến gần Văn Triều, thấp giọng nói: "Cho ta một miếng nha?... Chắc không sao đâu."
Văn Triều nhìn bộ dáng của hắn, cảm thấy buồn cười gần chết, trực tiếp cho hắn một cái chân thỏ.
Thừa Diễn cắn một miếng chân thỏ, cẩn thận nhai nuốt, trước mắt sáng ngời.
Văn Triều: "Ngon không?"
Thừa Diễn liên tục gật đầu: "Ngon, ngon, tay nghề của ngươi quá tuyệt!"
Văn Triều vui vẻ tiếp nhận lời khen này, lại nghe đối phương nói: "Trên núi có rất nhiều thỏ tuyết, nếu lần sau ngươi vẫn muốn bắt, có thể gọi ta, ta biết chúng nó sống ở đâu."
"...?"
Thừa Diễn: "Mấy con thỏ này sinh sôi nảy nở quá nhanh, tuy rằng đệ tử ngoại môn vẫn ăn tụi nó, nhưng mà không nhiều, có đôi khi chúng nó còn gặm hư hoa màu... Chúng ta làm thế cũng là vì dân trừ hại, sư tôn và chưởng môn chắc chắn sẽ tha thứ cho chúng ta."
Văn Triều: "......"
Thằng nhóc này được đấy.
Vừa rồi mồm còn nói không thể sát sinh, bây giờ không chỉ muốn giết mà còn muốn giết thật nhiều nữa, ngay cả cớ cũng tìm xong xuôi rồi?
Thừa Diễn huynh đúng là một nhân tài của tu chân giới.
Hai người chia sẻ xong toàn bộ con thỏ nướng to béo, Văn Triều lại nhặt tấm da thỏ đã xử lý xong xuôi lúc nãy lên, Thừa Diễn đột nhiên ho khan một tiếng: "Ngươi... thế mà... còn muốn mang thứ này về làm bao cổ tay cho sư tôn của ngươi à?"
"Đúng đó, sao thế?"
Mặt Thừa Diễn quỷ dị mà đỏ lên, mắt hắn nhìn láo liên xung quanh: "Tiểu sư thúc của ta nói là... Ma tu rất thích bắt các tiên nhân xinh đẹp yếu đuối về dùng để làm lô đỉnh, sau đó lấy mấy cái như lông chồn, lông hồ ly gì đó làm vòng cổ cho các tiên nhân đó, đặc biệt là mấy cái trò sư đồ luyến ấy, có phải ngươi cũng..."
Văn Triều sửng sốt, lúc này mới nhận ra từ "Ma tu" này là chỉ y, còn "Tiên nhân xinh đẹp yếu đuối" là chỉ Yến Lâm, hắn nhướn mày lên: "Ngươi nói linh tinh cái gì đó, ta không phải loại đồ đệ như thế!"
Komentarze