[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 3
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 1, 2024
- 10 min read
Updated: Oct 2, 2024
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 3
Văn Triều rời khỏi Bạch Lộc cư, trở về nơi ở của mình, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Y tự do rồi.
Không bao giờ phải nằm trên giường bệnh mỗi ngày nữa, không phải uống thuốc thay cơm, cũng chẳng còn lo lắng sống nay chết mai. Ở nơi này, y có thể làm những điều mà khi còn sống không dám nghĩ tới.
Còn có sư tôn.
Nếu y đã khỏe lại, y nhất định phải giúp sư tôn cũng hồi phục. Sư tôn, dù là chưởng môn cao quý, nhưng lại không thích uống thuốc giống hắn. Ở tiên phủ lớn như vậy, thế mà ngay cả nửa bình tiên dược cũng chẳng thấy.
Sư tôn không chỉ bị thương ở chân mà còn mắc bệnh cảm lạnh do nhiễm linh thể từ nhiều năm trước. Hai căn bệnh này, nếu dùng tiên dược thì chỉ là bệnh thường có thể chữa khỏi. Nhưng Yến Lâm không quan tâm đến sức khỏe của bản thân. Tuy bệnh khiến hắn không tiện di chuyển và thường ho khan, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc tu luyện, vô tình lại làm cho người khác nghĩ rằng hắn là người yếu đuối mong manh.
Tu vi của Thanh Nhai Tiên Tôn dù khắp Tu chân giới cũng chỉ có vài người sánh được. Lần này hắn bị Văn Phong Minh làm bị thương nặng, nhưng đó là vì hắn cố ý không tránh.
Nơi ở của Văn Triều nằm phía sau Bạch Lộc cư, gọi là "Xích Ô Tiểu Trúc", tên này do chính Yến Lâm đặt. Văn Triều dự định trở lại tiểu trúc, viết vài phương thuốc và chuẩn bị một số đan dược để giúp sư tôn giảm đau, tĩnh dưỡng. Khi đang suy nghĩ thì đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên.
Một tiếng la to của thiếu niên vang lên: "Nơi này là chỗ ở của sư huynh ta, ngươi vào đây bằng cách nào?!"
Văn Triều giật mình.
Nhà hắn có khách sao?
Hắn vội vàng bước nhanh hơn, vừa bước vào sân thì thấy một bóng người lảo đảo lao về phía mình. Hắn nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy, phát hiện đó là một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, thân hình nhỏ gầy, hơi thở hỗn loạn, trông như vừa bị ai đó ném vào.
Thiếu niên đứng vững, nhìn thấy rõ mặt hắn, đôi mắt hạnh sáng ngời lập tức mở to: "Sư huynh!"
Thanh Nhai Tiên Tôn chỉ có hai đệ tử: đệ tử lớn là Phong Minh, đệ tử thứ hai là Phong Xu. Thiếu niên này không khác nhiều so với miêu tả, chắc chắn là Phong Xu.
Văn Triều chấp nhận danh xưng "sư huynh" một cách dịu dàng: "Ta đây."
Phong Xu duỗi tay chỉ về phía trước: "Sư huynh, hắn..."
Văn Triều nhìn theo hướng nhóc chỉ, cách mười bước chân là một thanh niên mặc y phục tím, mặt mày tuấn tú, chỉ tiếc là trên khuôn mặt hắn hiện rõ sự khiêu khích, phá hỏng phong thái. Hắn hơi giương cằm: "Ồ, Phong Minh đã về rồi. Ta tưởng ngươi đã hoảng sợ, trốn khỏi núi Phù Vân như chó nhà có tang rồi chứ."
Khóe miệng Văn Triều khẽ nhếch lên. Chỉ cần nghe cách nói, y biết ngay người này là ai. Trong Phù Vân Phái, kẻ dám nói chuyện với y theo kiểu này chỉ có thể là Thừa Diễn.
Thừa Diễn là đệ tử của Thanh Chập Tiên Tôn, sư bá của hắn. Hắn có lôi linh căn hiếm thấy nên rất được coi trọng, còn trẻ mà đã là cao thủ Nguyên Anh, là niềm tự hào của Phù Vân Phái. Có lẽ do được tâng bốc quá mức, nên hắn có chút kiêu ngạo, không coi trọng Văn Phong Minh.
Vào cái đêm Văn Phong Minh nhập ma, Thừa Diễn cố gắng ngăn cản, nhưng bị giết hại thảm thương.
Văn Triều nhẹ nhàng đáp lại: "Thừa Diễn sư huynh nói đùa, bây giờ ngươi đang đứng trước cửa nhà ta, nhà ta rất tốt, tang gia mà ngươi nói đâu? Nhưng sư huynh, ngươi tự tiện xông vào nhà người khác, định làm chó canh nhà cho ta à?"
"Ngươi!" Thừa Diễn bị chọc tức, sắc mặt xanh mét, tay phải vung lên, lao tới tấn công.
Phong Xu bước lên chắn trước Văn Triều: "Không cho ngươi làm sư huynh ta bị thương!"
Thừa Diễn ngạc nhiên dừng lại, không thể tin nổi: "Phong Xu sư đệ, Văn Phong Minh đã nhập ma, ngươi vẫn muốn bảo vệ hắn?"
Cả Thừa Diễn và Văn Triều đều ngạc nhiên. Phong Xu dù còn nhỏ, tu vi không cao, nhưng vẫn dũng cảm đứng trước bảo vệ hắn.
Dù sợ hãi, thiếu niên vẫn kiên cường không lùi bước. Văn Triều lần đầu tiên cảm nhận được sự bảo vệ từ người khác, cảm thấy rất cảm động.
"Thì sao chứ!" Phong Xu ngẩng cao đầu, "Y là sư huynh ta! Dù y có nhập ma, y vẫn là sư huynh của ta!"
Thừa Diễn cười lạnh: "Nhập ma cũng là sư huynh ngươi? Sư môn của các ngươi vì bảo vệ một đệ tử nhập ma mà khiến cả Phù Vân Phái lâm vào ngủ say, ngươi không thấy đáng xấu hổ sao?"
Văn Triều thầm nghĩ, tẩu hỏa nhập ma không phải lỗi của y, tại sao phải xấu hổ?
"Ngươi nói cả Phù Vân Phái ngủ say, sao ngươi vẫn tỉnh?" Y chậm rãi nói, vỗ nhẹ vai Phong Xu: "Sư đệ, tránh ra."
Phong Xu cả người run lên, khẩn trương quay đầu lại: "Đệ..."
"Nghe lời, đệ đánh không lại tên kia, sư huynh không muốn đệ bị thương."
Phong Xu cắn chặt môi, đứng qua một bên nhường đường cho sư huynh.
“Ngươi quan tâm ta tại sao còn tỉnh táo làm gì?” Thừa Diễn cười lạnh, trong tay như có tiếng sấm chớp vang lên: “Văn Phong Minh, chính ngươi đã nhập ma, đừng trách ta phải đến giúp Thanh Nhai Tiên Tôn thanh lý môn hộ!”
Văn Triều im lặng nhìn Thừa Diễn, đáy mắt đỏ tươi cùng những ma văn trong bóng đêm lộ ra vẻ đẹp yêu dã. Y thong thả nói: “Thanh lý môn hộ, thì để sư tôn ta tự mình tới, không cần người ngoài như ngươi nhúng tay vào.”
Nói xong, y nâng cánh tay, thong dong phất tay một cái.
Ống tay áo theo động tác của y chảy xuống, dừng lại ở cổ tay. Cổ tay áo thêu chỉ vàng phát ra ánh sáng lấp lánh. Năm ngón tay thon dài của y bất ngờ bùng cháy, trong bóng đêm hiện ra một con rồng lửa khổng lồ, một luồng uy áp nặng nề lao về phía Thừa Diễn.
Lửa và sấm va mạnh vào nhau, lôi quang tán loạn trong nháy mắt, thân thể Thừa Diễn bị hất bay ra ngoài, vẽ nên một đường parabol duyên dáng trên không trung, rơi xuống cách chỗ hắn vừa đứng hơn ba mét.
Thừa Diễn ngã mạnh xuống đất, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hoảng sợ nhìn về phía Văn Triều: “Ngươi... Thế mà ngươi…”
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã gục xuống, hôn mê.
Lông mày Văn Triều hơi nhướng lên—thật kỳ lạ, y rõ ràng chỉ là một người xuyên sách, mà lại như trời sinh biết cách điều động linh lực của thân thể này.
Khi vừa thực hiện chiêu đầu tiên, y thậm chí còn chưa sử dụng hết sức, trong khi y mới chỉ kết anh, còn Thừa Diễn đã là Nguyên Anh hậu kỳ, vậy mà vẫn bị hắn hất văng ra ngoài.
Phong Xu, gan lớn, tiến lại xem xét, đưa tay chạm vào chóp mũi Thừa Diễn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Hắn ngất xỉu rồi. Sư huynh thật lợi hại, chỉ một chiêu đã hạ gục hắn.”
Văn Triều gật đầu đồng ý với lời khen, hỏi: “Đúng rồi, Phong Xu, tại sao đệ lại ở đây? Làm thế nào mà đệ gặp phải Thừa Diễn?”
Y không có ký ức của thân thể này, trong sách cũng không đề cập đến.
Nhắc đến chuyện này, người Phong Xu bỗng run lên, như thể phải một chịu đựng nỗi đau đến tan nát cõi lòng. Nhóc đột nhiên nhào vào ngực Văn Triều, nước mắt trào ra: “Sư huynh ơi… Huynh không nhớ gì sao? Sư tôn để ta ở đây hộ pháp cho huynh, nhưng ta quá… quá vô dụng, không thể bảo vệ cho sư huynh. Huynh tẩu hỏa nhập ma rồi chạy ra khỏi nhà, sư tôn đuổi theo, còn ta vì linh lực hao hết mà ngất xỉu… Đợi đến khi tỉnh lại, Thừa Diễn đã đến đây, hắn nói sư huynh nhập ma và muốn giết huynh…”
Phong Xu dùng sức nắm chặt cổ tay áo sư huynh mình, bả vai run rẩy, nước mắt từng hạt từng hạt, viên lớn viên bé thi nhau rơi xuống, làm ướt vạt áo của Văn Triều.
Văn Triều lúc còn sống lớn lên ở viện phúc lợi, sau khi tan làm cũng thường xuyên trở về thăm mấy đứa nhỏ nơi đó, đối với thiếu niên ngoan ngoãn đáng yêu như thế này thật sự không có sức chống cự, Phong Xu vừa khóc hắn liền đau lòng không chịu được, nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc, trấn an: "Ngoan, không khóc không khóc, sao mà Phong Xu lại vô dụng được, Phong Xu đã giúp sư huynh rất nhiều điều, hơn nữa đệ xem, ta đang rất khỏe mà, đúng không?."
Phong Xu không ngừng khụt khịt: "Nhưng, nhưng sư huynh sau khi nhập ma thì mất hết ký ức rồi, rõ ràng huynh đã...... Bị... bị thương nặng! Để Thừa Diễn nhân cơ hội này chạy đến khiêu khích...... Đều do đệ không tốt, đệ cũng muốn bảo vệ sư huynh! Không muốn sư huynh bị loại người như Thừa Diễn bắt nạt!"
Văn Triều: "......"
Trong ấn tượng tiểu sư đệ của y... y là người như thế nào vậy...y mà bị Thừa Diễn bắt nạt á?
Văn Triều xoa xoa đầu tiểu sư đệ, tiếp tục dịu giọng trấn an nó: "Phong Xu còn nhỏ lắm, Phong Xu cần phải tu luyện thêm nhé, thế thì sau này lớn lên mới có thể bảo vệ sư huynh nha."
"Thật sao?" Phong Xu nghe thế, lập tức lau sạch nước mắt, nắm chặt nắm tay, "Vâng, đệ sẽ đi tu luyện ngay bây giờ!"
Văn Triều: "......"
Ầy... cũng không cần phải gấp gáp như thế đâu...
Tiểu sư đệ mới mười lăm tuổi đã Trúc Cơ, khắp Tu chân giới, cũng tìm không ra người có thiên phú cao như nó.
Văn Triều nghĩ nghĩ, đoạn lấy một lọ đan dược từ nhẫn trữ vật ra: "Cầm đi."
"Đây là......"
"Hồi Linh Đan, nó có thể giúp đệ khôi phục linh lực một cách nhanh chóng."
Đôi mắt Phong Xu sáng ngời: "Đa tạ sư huynh!"
"Đừng khách khí."
Trong nhẫn trữ vật của y có một đống lớn đan dược như thế. Yến Lâm, với tư cách chưởng môn của Phù Vân Phái, thường được người khác tặng những tiên đan linh thảo, nhưng bản thân y lại không thích cất giữ mà luôn cho đồ đệ hết.
Phong Xu ngồi trên tảng đá cạnh cửa điều tức, trong khi Văn Triều đi vào trong nhà, thắp đèn bàn lên, lấy giấy bút ra và bắt đầu viết vẽ.
Chỉ một lát sau, dược lực trong cơ thể đã vận chuyển xong một vòng, đan điền gần như khô cạn giờ đây lại tràn đầy. Phong Xu thở ra một hơi thật dài, kết thúc đả tọa, định vào nói với Văn Triều một câu: “Đan dược sư huynh cho đệ thật là lợi hại.” Nhưng khi thấy Văn Triều đang ngồi bên bàn, trong tay nắm chặt một cây bút lông sói, không cần thước, mà bút mực lại tự vẽ thành những hình vuông tròn ngay ngắn, nhóc khựng lại.
Ngọn lửa trong đèn dầu như hạt đậu, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào nửa bên mặt Văn Triều, khiến y thêm phần quyến rũ với đôi môi hồng và hàm răng trắng. Đôi mắt đen ôn hòa của hắn, cùng với ma văn dưới mắt đỏ hơn cả chu sa, làm nổi bật vẻ đẹp khác thường. Những sợi tóc trắng như tuyết nhẹ nhàng rơi trên bờ vai, trông thật mềm mại.
Văn Triều vừa vẽ xong bản vẽ thì ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của tiểu sư đệ đang đứng ở cửa. Khi bị chạm vào ánh mắt y, Phong Xu bỗng đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Đệ cảm thấy sau khi sư huynh nhập ma thì càng đẹp hơn so với trước kia…”
Văn Triều ngạc nhiên: “Hả? Đẹp?”
Y cũng không rõ thân thể này trông như thế nào, trong nguyên tác, tác giả cũng không mô tả nhiều về hình dáng của Văn Phong Minh.
Y lấy một cái gương đồng ra, tò mò đánh giá bản thân trong gương, và ngay lập tức đồng tử co lại.
Gương mặt này... ngoài ma văn và mái tóc màu bạc, thật sự giống hệt bản thân Y ở kiếp trước!
Không, có lẽ là trẻ hơn một chút, như khi y hai ba, hai tư tuổi.
Phong Xu nói y đẹp… Mỹ mạo của y so với sư tôn còn kém xa. Yến Lâm được công nhận là "Tiên giới đệ nhất mỹ nhân," yêu ma đều thèm nhỏ dãi trước nhan sắc của hắn.
“Sư huynh,” thanh âm của Phong Xu vang lên, ngắt quãng dòng suy nghĩ của y, “Chúng ta làm gì với hắn bây giờ? Cứ để hắn nằm đây sao?”
Văn Triều cất gương đồng đi, cuộn bản vẽ lại, đứng ở cửa đánh giá Thừa Diễn đang nằm trên mặt đất: “Đã lâu như vậy, hắn còn chưa tỉnh?”
Phong Xu đề nghị: “Chúng ta đi báo cho sư tôn nhé?”
Văn Triều suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Từ từ đã, sư tôn đang bị thương, vẫn cần nghỉ ngơi, trước tiên hãy trói hắn lại.”
Phong Xu gật đầu, mở bàn tay ra, dùng linh lực ngưng tụ thành một sợi dây thừng, trói chặt vị “khách không mời mà đến” này.
Văn Triều nhìn sợi dây thừng to ra từng chút một, ánh mắt từ bình tĩnh chuyển sang nghi ngờ, rồi từ nghi ngờ thành hoảng sợ, cuối cùng y run rẩy hỏi: “Đệ… sao đệ trói người thuần thục như thế này... Học từ ai đây?”
Sao lại giống cách trói mai rùa trong truyền thuyết thế này?
Phong Xu vẻ mặt mê mang: “Là sư huynh dạy ta mà, sư huynh không nhớ sao?”
Văn Triều khiếp sợ, y dạy? Sao y lại dạy sư đệ thứ này?
Phong Xu thấy sắc mặt y như vậy, lại bổ sung: “Bởi vì sư huynh nói, sư tôn cứ trói huynh như thế, mà cách mà sư tôn dạy thì chắc chắn uy tín rồi!”
Văn Triều: “…!!?”
----------------------------------------------
Nắng: :))) e hèm, phổ cập kiến thức tí nào.
Cách trói mai rùa :))))
Коментарі