[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 26
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 21, 2024
- 15 min read
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 26
Editor: Nắng
Ánh sáng từ chiếc đèn phủ lên xiềng xích vàng ròng, tạo thành một màu sắc ái muội không rõ. Gian mật thất này cũng không lớn lắm, bốn phía đều là tường, không có cửa sổ, nhưng ở bên trong lại không hề thấy ngột ngạt. Như thế cũng đủ biết đây là một mảnh không gian được tiên thuật vẽ ra.
Văn Triều từng cho rằng đây là nơi sư tôn bế quan tu luyện, nhưng giờ y mới nhận ra mình sai rồi. Căn mật thất này, cùng toàn bộ đồ vật bên trong, đều là thứ Yến Lâm tạo ra đặc biệt cho y – nơi này là "phòng tối" mà sư tôn chuẩn bị riêng cho y.
Tâm tình của y có chút phức tạp.
Những điều trong thoại bản hiện lên trước mắt y, trắng trợn và rõ ràng đến nỗi làm chân tay y luống cuống. Nhưng khi y bình tĩnh lại, thậm chí hiểu được sư tôn có chút "không đứng đắn", lại cảm thấy cũng không khó tiếp nhận đến mức như y từng nghĩ.
Yến Lâm đã cố tình lừa y vào mật thất này, cố tình nói với y nhiều lời sẽ tổn hại đến hình tượng bản thân, rồi còn dùng xiềng xích khóa y lại. Những hành động đó chỉ để phơi bày con người thật của mình trước mặt y, mong rằng y sẽ chán ghét hoặc xa lánh hắn, như vậy khi đối mặt với thiên kiếp, y sẽ chủ động rời xa Yến Lâm, tránh khỏi mối nguy hiểm.
Sư tôn cố tình làm vậy để khiến y không phải quá đau khổ, nếu không may Yến Lâm không vượt qua được kiếp nạn này, đến khi người "khóa y trong phòng tối" đã không còn nữa, y sẽ tự do.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của Yến Lâm.
Văn Triều không hề nghĩ như vậy.
Có lẽ bởi vì lòng kính trọng với sư tôn đã quá sâu, hoặc cũng có thể do tình cảm rối rắm bấy lâu chưa từng nói ra. Đối với y, sư tôn càng làm như vậy, y lại càng không thể nào ghét bỏ hắn, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng mà thôi. Đau lòng cho sư tôn, vì người đã kìm nén những dục vọng hèn mọn ấy quá lâu, đến tận lúc sinh tử mới dám hé lộ.
Huống chi, dù sư tôn tuy có những suy nghĩ không đứng đắn đi nữa, nhưng chưa bao giờ ép buộc y. Ngay cả khi y bị thôi tình độc quấy nhiễu, Yến Lâm vẫn không nhân cơ hội đó cháy nhà mà đi hôi của.
Nếu lúc này, y thật sự rời bỏ sư tôn, bỏ mặc Yến Lâm một mình đối mặt với thiên kiếp, đó mới chính là rơi vào bẫy mà Yến Lâm đã đặt ra.
Hiện tại không phải là lúc nghĩ đến những cảm xúc khác. Ngay cả khi có giận dữ hay bất mãn, y cũng phải nói rõ với sư tôn. Việc cấp bách nhất bây giờ là thoát ra khỏi nơi này và giúp Yến Lâm vượt qua cơn nguy cơ này.
Văn Triều đã quyết tâm hành động ngay lập tức. Y thử cử động, phát hiện xiềng xích trên tay quả thật rất chắc chắn. Y bèn mở tay vịn xe lăn và giải thoát mình khỏi chỗ đó trước.
Trong căn mật thất này, ngoài những quyển sách thì không có bất cứ đồ vật sắc nhọn nào. Suy nghĩ một lát, Văn Triều quyết định thử kéo đứt sợi dây nối giữa hai còng tay.
Chuyến đi đến Yêu giới lần này đã mang lại cho y khá nhiều lợi ích, trong đó điều quan trọng nhất là y nhận ra mình có thể kiểm soát quá trình ma hóa của bản thân. Khi ma văn bao phủ lên da, sức mạnh cơ thể sẽ tăng lên đáng kể.
Y nhắm mắt lại, ma văn bắt đầu hiện ra trên khuôn mặt, lan xuống ngực và cuối cùng đến hai cánh tay, để lại những hoa văn đỏ rực trên cổ tay.
Sau đó, y dồn sức kéo mạnh sợi dây giữa hai còng tay. Dây thừng căng ra dưới sức ép, thế nhưng sau một lúc lâu — thế mà nó không bị sứt mẻ gì!
Văn Triều đỏ bừng mặt vì dùng sức, nhưng sợi dây thô kia dù chỉ bằng ngón tay mà lại có độ bền đáng kinh ngạc, chẳng hề bị biến dạng một chút nào dù y đã cố hết sức.
Y nghĩ nghĩ, rồi triệu hồi thần hỏa ra để thiêu đốt sợi dây. Nhưng sau một thời gian một chén trà nhỏ, dây xích vẫn không bị đứt.
Y thử nhiều phương pháp khác nhau, nhưng cuối cùng chỉ tự làm mình thở hổn hển, còn sợi dây xích kia chẳng tổn hại chút nào.
Cuối cùng, Văn Triều đành phải từ bỏ. Y thầm cảm thán, không hổ danh là xiềng xích từ Thiên Cơ Các, độ bền thật khó tin. Sau đó, y đứng dậy và bắt đầu tìm cách thoát khỏi căn mật thất này.
Khi Yến Lâm rời đi, cánh cửa thông ra bên ngoài đã biến mất. Hiện tại, căn phòng này không có lối vào, cũng không có cửa sổ. Nếu tắt đèn đi, nó hoàn toàn trở thành một "phòng tối" đúng nghĩa.
Thiên kiếp đã gần kề, chỉ còn nhiều nhất mười ngày nữa. Trong khoảng thời gian đó, y nhất định phải thoát ra khỏi đây.
--
Trong khi Văn Triều bị giam trong căn phòng tối, tin tức về thiên kiếp của chưởng môn đã lan khắp Phù Vân Phái.
Trong mắt các đệ tử Phù Vân Phái, chưởng môn Yến Lâm tài giỏi phi thường, thiên tư xuất chúng, nếu hắn được xưng là người giỏi thứ hai trong giới tu tiên, không ai dám nhận mình là thứ nhất. Thất bại trong độ kiếp gần như không thể xảy ra với chưởng môn.
Hơn nữa, trước đó, để tránh gây hoảng loạn sau khi bị thương trong cuộc chiến với Thiên Kiếm Môn, Yến Lâm đã dùng tiên thuật để cố định thân thể, tỏ ra không hề hấn gì, nên ngoài một vài người, đa phần đệ tử Phù Vân Phái đều không biết hắn đã bị thương.
Vết máu lưu lại trên thông thiên thang hôm đó, chính Phong Xu đã âm thầm lau sạch trước khi những đệ tử khác phát hiện ra.
Bạch Lộc Cư vốn là nơi các thượng nhân hiếm khi lui tới, nên đệ tử bình thường cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc trực tiếp với chưởng môn. Vì thế, những người biết Yến Lâm bị thương chỉ có Văn Triều, Phong Xu, Thanh Chập, Thanh Ngô, Thừa Diễn và Mạnh Tại Uyên.
Trong số này, Thừa Diễn là người khó giữ kín miệng nhất, nhưng đã bị sư phụ mình nghiêm khắc cảnh cáo không được tiết lộ lung tung, nên tin tức về thương tích của Yến Lâm vẫn được giữ kín rất tốt. Ngay cả những sư huynh đệ cùng đi Yêu giới với Văn Triều, dù biết hắn đi lấy Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo, nhưng lại không biết thứ đó dùng để làm gì.
Vì vậy, khi tin tức chưởng môn sắp nghênh đón thiên kiếp lan ra, các đệ tử Phù Vân Phái chẳng ai tỏ ra lo lắng, ngược lại đều vui mừng chuẩn bị chào đón một vị Luyện Hư cảnh tiên nhân mới.
"Phong Xu sư đệ, chúc mừng ngươi! Sư tôn của ngươi sắp đột phá rồi. Mấy trăm năm nay tu chân giới chưa có ai đạt đến Luyện Hư cảnh, lần này Phù Vân Phái chúng ta thật sự tỏa sáng!"
Phong Xu ngẩng đầu, miễn cưỡng mỉm cười đáp lại: "Ha ha... Đúng vậy."
Người đối diện thấy biểu hiện của Phong Xu có phần lạ lẫm, không khỏi nghi ngờ mà hỏi: "Sao thế, Phong Xu sư đệ? Trông ngươi không vui lắm, chẳng lẽ lo lắng cho sư tôn sao?"
Một đệ tử khác tiếp lời: "Chưởng môn lợi hại như thế, không cần phải lo. À đúng rồi, sao không thấy Phong Minh sư huynh đâu?"
Phong Xu cúi đầu: "Sư huynh... thương thế của huynh ấy vẫn chưa lành, sư tôn bảo huynh ấy nghỉ ngơi thêm vài ngày, không cho ra ngoài."
"Thương thế chưa lành sao?" Một đệ tử khác nhếch môi đầy ẩn ý: "Chẳng phải huynh ấy bị thương từ hồi ở Yêu giới sao? Hay là bị chưởng môn làm cho đến mức không xuống giường được?"
Phong Xu bất đắc dĩ nói: "Sư huynh đừng đùa nữa."
Đệ tử kia giữ lấy đồng bạn mình: "Thôi nào, đừng chọc ghẹo Phong Xu sư đệ. Đệ cứ yên tâm, sư tôn của đệ nhất định sẽ trở về an toàn."
Phong Xu cười gượng: "Cảm ơn sư huynh."
Hai đệ tử vừa nói vừa rời đi, tiếng nói của họ xa dần, nhưng Phong Xu vẫn loáng thoáng nghe thấy: "Ai, không ngờ Phong Minh sư huynh nhanh chóng thuộc về người khác, chẳng chừa lại chút cơ hội nào cho bọn mình."
"Thôi đi, ngươi nghĩ mình có cơ hội chắc? Chúng ta chỉ là những đệ tử vô danh tiểu tốt, dựa vào đâu mà muốn tranh đoạt Phong Minh sư huynh à? Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."
Phong Xu đứng lặng tại chỗ, mờ mịt không biết nên làm gì. Bỗng một cơn gió thổi qua, và ai đó vỗ nhẹ lên vai nhóc từ phía sau: "Xu Xu sư điệt, ngươi có gặp sư tôn của mình không?"
Phong Xu quay lại, thấy Thanh Ngô sư bá: "Dạ, con có gặp, nhưng sư tôn vừa đi rồi. Ngài nói Phong Minh sư huynh phạm lỗi nên bị phạt đóng cửa ăn năn mấy ngày, và bảo con đừng lo lắng."
Nghe xong, Thanh Ngô nhíu mày — cái tên Yến Thanh Nhai này! Chuyện đóng cửa ăn năn chắc chắn chỉ là cái cớ, hắn nhốt đồ đệ mình lại để tránh nguy hiểm. Giờ Thanh Ngô hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của Văn Triều, hẳn là cả hai đang ở cùng một nơi, có lẽ chính là căn mật thất đó.
Trước đây, hắn từng nói rằng mình có thể cảm ứng được vật trong mật thất, nhưng kể từ khi Yến Lâm trở về từ Yêu giới, cấm chế đã được gia tăng đến mức Thanh Ngô cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của mật thất.
Thanh Ngô không biết phải nói gì thêm, nên chỉ có thể an ủi Phong Xu: "Ngươi cứ tin vào sư tôn của ngươi. Hắn nhất định sẽ không sao. Thiên kiếp này chỉ có thể dựa vào chính hắn, ta và các sư bá không giúp gì được. Chúng ta chỉ có thể ở đây, chờ hắn trở về."
Phong Xu cắn môi, gật đầu thật mạnh.
--
Văn Triều bị nhốt trong phòng tối suốt ba ngày.
Trong ba ngày đó, y đã dùng hết mọi phương pháp có thể, lăn lộn đến mức kiệt quệ, nhưng vẫn không tìm ra cách nào để thoát khỏi mật thất. Còng tay vẫn không bị phá vỡ, thậm chí y còn không thể mở được chiếc rương nhỏ ở góc tường.
Y nằm ngửa trên sàn, ánh mắt vô hồn, cảm giác bản thân sắp hoàn toàn từ bỏ.
Ngọn đèn trên bàn bị y vô tình làm rơi xuống, tắt lịm. Không thể chịu nổi bóng tối đặc quánh bao trùm xung quanh, y đành triệu hồi thần hỏa để chiếu sáng.
Thần hỏa một lần nữa bị biến thành "đèn lồng", bay lên không trung trong vẻ uất ức. Nó không ngừng dao động qua lại, biểu hiện sự bất mãn vì không được dùng đúng chức năng.
Nhìn ngọn lửa trôi nổi trong không trung, Văn Triều cảm giác mình đang ảo giác.
Một đám lửa... mà lại tự mình chạy tới chạy lui sao?
Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng giống như ảo giác thật sự xuất hiện — thần hỏa từ trên không trung nhẹ nhàng trôi xuống, dừng lại trên chóp mũi y, rồi từ mũi lăn dọc lên đến trán.
Văn Triều kinh ngạc bật dậy, nhìn chằm chằm vào đám lửa đã quay trở lại bàn nhỏ, khó tin hỏi: "Ngươi... không lẽ có linh trí riêng à?"
Thần hỏa nhảy lên hai lần, như thể đáp lại lời y.
Văn Triều: "..."
Y đã nuôi dưỡng thứ này được một thời gian, vậy mà thật sự lại có thể nuôi nó đến mức nó có thể tự sinh ra ý thức được sao?
Y vội vàng tiến gần thần hỏa, liều mình thử hỏi: "Ngươi là thần hỏa, vậy ngươi có thể giúp ta thoát khỏi nơi này không?"
Thần hỏa dừng lại, như thể đang suy nghĩ, sau đó lăn lộn trái phải, ý là "Không được".
Văn Triều lập tức thất vọng: "Không được à... Vậy ngươi cũng chẳng phải là thần hỏa lợi hại gì cho cam..."
Không ngờ câu nói đó lại khiến thần hỏa tức giận, nó nhảy dựng lên và đập thẳng vào mặt y, sau đó nhanh chóng rơi xuống đất.
Văn Triều bị cú tấn công bất ngờ của thần hỏa làm cho ngã ngửa ra sau, nhưng y nhanh chóng bò dậy. Nhưng khi nhìn đến nơi ngọn lửa vừa rơi xuống, y hoảng hốt nhận ra lửa đang lan rộng ra khắp mật thất, Văn Triều sợ hãi kêu lên: "Ta sai rồi! Ngươi mau dừng lại! Tất cả những sách cổ trên kệ này đều là tinh hoa mấy trăm năm của Phù Vân Phái, nếu chúng cháy hết thì..."
Lời còn chưa dứt, giọng y đột nhiên tắt ngấm, vì y phát hiện ra rằng không có gì trong căn phòng này thật sự bị lửa đốt. Ngọn lửa chỉ đang thiêu đốt một thứ gì đó mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Y ngay lập tức hiểu ra — đó là một lớp kết giới!
Căn phòng này vốn bị phong tỏa bằng một loại cấm chế, và những gì Y nhìn thấy trước đó có thể chưa chắc đã là thật
Quả nhiên, ngọn lửa từ từ lan ra bốn phía, đi khắp các bức tường trong căn phòng, thiêu đốt một lượt tất cả không gian. Sau khi lửa tắt, cảnh vật trước mắt Văn Triều đột ngột thay đổi. Chỗ nối với mật đạo vẫn là một bức tường, trong khi cánh cửa lẽ ra phải ở đó lại xuất hiện trên bức tường đối diện.
Thần hỏa một lần nữa nhảy múa trên đầu ngón tay y, như thể đang chờ được khen.
Văn Triều vui sướng không thôi, lập tức tâng bốc nó một trận, thần hỏa lúc này mới hài lòng bay trở lại trên không, tiếp tục chiếu sáng cho y.
Nhìn thấy cánh cửa đá trước mặt, Văn Triều lập tức triệu hồi ma văn che phủ hai cánh tay, tập trung toàn bộ linh lực vào đầu ngón tay, và bắt đầu bám lấy khe cửa. Từng chút một, y dùng toàn bộ sức lực kéo cửa đá nặng nề đó ra. Cánh cửa được gia cố bằng tiên thuật nên vô cùng nặngnề , khiến gân xanh trên trán y nổi lên. Sau một hồi dồn hết sức lực, cuối cùng y cũng mở được một khe hở đủ để nghiêng người qua.
Y nhanh chóng chen mình qua khe cửa, rồi bước vào mật đạo quen thuộc. Đi vài bước, Văn Triều đột ngột dừng lại và quay lại.
Sau hai giây suy nghĩ, y quyết định quay trở lại mật thất, thu cái rương mà trước đó không thể mở vào không gian trữ vật của mình. Sau đó, y tiếp tục đẩy kệ sách trong mật đạo ra, cùng cùng cũng quay lại nơi ở của Yến Lâm.
Ánh sáng bên ngoài lập tức chiếu vào, chói đến mức khiến y không thể nào mở mắt ra ngay được. Y giơ tay lên che mắt, liếc nhìn cặp xiềng xích trên cổ tay mình, cảm thấy bản thân chẳng khác nào một phạm nhân vừa trốn khỏi ngục.
Không được, chờ khi tìm thấy sư tôn, Ynhất định phải nói rõ với người, lần sau nếu có muốn nhốt y, nhất định không được để một mình y ở trong phòng tối!
Ba ngày qua, Phong Xu luôn ở Bạch Lộc Cư, vì vậy ngay khi vừa bước ra ngoài, người đầu tiên Văn Triều gặp là tiểu sư đệ. Thiếu niên vừa nhìn thấy y, đôi mắt vốn đã to nay còn mở to hơn: "Sư huynh? Ngươi... Ngươi đây là..."
Cổ tay của Văn Triều vẫn bị xiềng xích trói lại, đối diện với ánh mắt đầy nghi hoặc của sư đệ, y không có tâm trạng giải thích: "Đừng hỏi nhiều như vậy, sư tôn đâu rồi?"
"Sư tôn..." Nhắc đến người, Phong Xu lập tức đỏ hoe mắt, "Sư tôn một mình đi đến Mười Vạn Tuyết Sơn để độ kiếp. Người bảo ta nhắn lại với sư huynh là nếu người không quay về... thì sư huynh đệ chúng ta phải bái nhập môn hạ của Thanh Ngô sư thúc."
"Hắn nói vớ vẩn gì vậy!" Văn Triều lập tức cuống lên. Y nhìn thấy trên án thư có một bình dược quen thuộc, chính là loại dược Yđã luyện chế để ôn dưỡng kinh mạch cho Yến Lâm. Y mở nắp bình ra, phát hiện số lượng dược hoàn bên trong vẫn còn y nguyên, không thiếu một viên nào.
"Hắn chưa uống viên nào!" Văn Triều không khỏi tức giận. Yến Lâm đúng là quá bướng bỉnh, thân thể đầy thương tích mà còn cố chấp muốn đi độ kiếp một mình. Kinh mạch của người tổn thương nghiêm trọng đến vậy, ngay cả linh lực cũng khó vận hành, sao có thể vượt qua nổi thiên kiếp! Y nghiến chặt răng: "Ta phải đi tìm người."
"Sư huynh, ngươi biết đi đâu mà tìm?" Phong Xu vội kéo lấy tay áo y, "Mười Vạn Tuyết Sơn quanh chủ phong khắc nghiệt hơn nhiều so với nơi này, ngươi sẽ bị đông chết ở đó mất."
Văn Triều chẳng màng tới lời can ngăn của nhóc, y nhấc chân định đi ra ngoài: "Ta là Hỏa linh căn, ta sẽ không chết vì lạnh."
Y thân cao chân dài bước nhanh, làm Phong Xu phải chạy bước nhỏ theo mới có thể đuổi kịp: "Nhưng mà, tuyết sơn có rất nhiều dãy, đường đi thì xa xôi. Sư huynh làm sao biết sư tôn đang ở ngọn núi nào mà tìm?"
Văn Triều dừng bước, ánh mắt đảo qua sân viện, phát hiện tiên lộc trong viện đã thiếu đi một con.
Yến Lâm quả nhiên đã cưỡi lộc rời đi. Tiên lộc này có thể bước đi trên mây, tốc độ không hề chậm, trong vòng ba ngày có thể tới bất kỳ nơi nào.
Yến Lâm có tiên lộc, nhưng Văn Triều cũng không phải không có phương tiện để di chuyển.
Thông thường, các pháp bảo phi hành đều khó có thể chống chọi với gió tuyết dữ dội ở Mười Vạn Tuyết Sơn, rất nguy hiểm. Tuy nhiên, y vẫn còn có biện pháp khác.
Văn Triều lập tức tiến lên đỉnh cao nhất của Phù Vân phong, tìm đến hai linh thú trấn phái lười biếng thường ngày.
Cự long đang nằm dưới ánh mặt trời, hai cánh giãn ra, trông giống như một con rồng treo tự động. Văn Triều liếc mắt nhìn nó: "Chỉ có ngươi ở đây sao? Con mèo kia đâu?"
"Bổn đại gia... khịt! Bổn đại gia ở đây!"
Mạnh Tại Uyên không ngờ đã biến trở lại hình dáng ấu thú, lông trên người run rẩy, từ trong đống tuyết bò ra: "Đều tại những tiên dược của ngươi! Bổn đại gia hôm qua đột nhiên mất khống chế yêu lực, không chỉ không duy trì được hình dáng, còn... khịt! Còn liên tục bị đánh hắt xì!"
Văn Triều một tay xách nó từ mặt đất lên: "Đổ lỗi cho ta? Ta đã nhắc ngươi rằng những dược đó có tính dược rất mãnh liệt, ngươi lại không tin, hơn nữa, di chứng của ngươi đến cũng quá chậm, đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi."
"Bổn đại gia nào biết... khịt!"
"Được rồi, ngươi đừng nói nữa, càng nói ngươi càng bị khịt." Văn Triều quyết định bỏ qua con mèo rớt phong độ này, quay sang cự long: "Còn ngươi? Ngươi thể đưa ta tới Mười Vạn Tuyết Sơn không? Gió tuyết nơi đó hẳn sẽ không ảnh hưởng đến ngươi chứ?"
"Gió tuyết cỏn con, ngô chẳng thèm để trong mắt." Cự long với đôi mắt đỏ ánh lên vẻ hưng phấn, "Nguyện vì tôn chủ phục vụ hết mình."
"Ta không cần ngươi phục vụ như khuyển mã, ngươi là rồng." Văn Triều vỗ nhẹ lên cánh của nó, "Vậy... giờ có thể xuất phát được không?"
Cự long hạ thấp thân mình: "Tôn chủ, mời lên lưng ngô."
Văn Triều đưa Mạnh Tại Uyên vẫn trong hình dáng ấu thú cho Phong Xu, rồi dặn dò: "Đệ ở lại môn phái chờ ta. Nếu sư thúc và sư bá hỏi, bảo họ đừng lo lắng, ta có cách giúp sư tôn vượt qua kiếp nạn này."
Phong Xu lo lắng, nắm chặt tay áo y: "Sư huynh, huynh... huynh nhất định phải cẩn thận đấy. Phong Xu không muốn... không muốn..." Nhóc không thể nói ra câu "Không muốn mất cả sư tôn lẫn sư huynh", nhưng Văn Triều đã hiểu. Y vỗ vai thiếu niên: "Yên tâm, sư huynh nhất định sẽ bình an trở về."
Nói xong, y xoay người leo lên lưng cự long.
Cự long đen vỗ mạnh đôi cánh, vảy của nó lấp lánh dưới ánh mặt trời, mang theo người trên lưng lao thẳng lên tầng mây. Tóc trắng của Văn Triều tung bay theo gió, mọi chuyển động đều hòa cùng tiếng gió, vang vọng đến tai Thanh Ngô.
Thanh Ngô có chút buồn bã nói: "Quả nhiên là đi rồi... Tiểu sư điệt thật sự có thể thoát ra khỏi mật thất, chuyện này đúng là ngoài dự tính của sư huynh."
Phong Xu đứng trên đỉnh núi, lớn tiếng gọi theo: "Sư huynh! Nhất định phải... mang theo sư tôn trở về!"
------------------------------------
Lời tác giả:
Cự long (hào hứng): Ngô cuối cùng cũng được tôn chủ cưỡi rồi!
Nội dung chương sau đại khái sẽ là...
Văn Triều: Bé đáng yêu đột nhiên xuất hiện!
Sư tôn đang trốn trong một sơn động nào đó: ...Ngươi đừng lại đây.
Sơn động này... dường như cũng là nơi có thể xảy ra một vài chuyện gì đó.
Cốt truyện "nghiêm túc" về phòng tối chắc chắn sẽ có! Mọi người đừng vội, hãy để chúng ta trước tiên cùng qua đêm trong sơn động đã...
-----------------------------------
Editor: Ôi trời cái bà tác giả, bả màu vàng mọi lúc mọi nơi, tình tiết truyện nào cũng thêm mấy cái đen tối dô. Đầu óc toàn 18+ í hahahahaha
コメント