[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 27
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 21, 2024
- 15 min read
Updated: Oct 22, 2024
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 27
Editor: Nắng
Dãy núi quanh Phù Vân Phong thật ra không có đến mười vạn tòa như lời đồn, con số ấy vốn chỉ là sự phóng đại mà thôi. Thế nhưng khi Văn Triều ngồi trên lưng rồng nhìn xuống từ trên cao, y chỉ thấy núi non trùng trùng điệp điệp, tầng tầng lớp lớp, tất cả núi non đều được phủ kín bởi sắc trắng tinh khôi của tuyết.
Gió Bắc thổi qua Phù Vân Phong lạnh thấu xương. Văn Triều vội vàng vận khởi linh lực chống lạnh, hai hàng lông mày cũng bị phủ lên một lớp sương trắng mỏng. Trước khi xuất phát, y đã không quên ghé qua chỗ tiểu sư thúc để tiện tay vơ vét một đống tiên dược. Giờ đây nhẫn trữ vật của y đầy ắp, cuối cùng cũng bù lại được chỗ trống bị Mạnh Tại Uyên ăn hết sạch.
"Tôn chủ," bỗng nhiên cự long phía dưới mở miệng, "Ngô có thể mạo muội hỏi một câu, xiềng xích trên cổ tay ngài là chuyện gì vậy?"
Văn Triều trầm mặc.
Y nên giải thích thế nào đây? Làm sao có thể nói với con rồng này rằng... thật ra đây là đạo cụ tăng thêm tình thú?
Sau khi suy nghĩ một lúc, y chọn cách trả lời tương đối uyển chuyển: "Đây là... trang sức."
"Trang sức?" Cự long tiếp nhận thông tin, còn lý giải rất sâu xa: "Ngô hiểu rồi. Ngô cũng từng gặp vài yêu quái thích trang trí một vài thứ trên... bộ phận sinh dục, để tăng thêm khoái cảm cho bạn lữ của mình. Tôn chủ mang cái này, chắc cũng là vì lý do tương tự?"
Văn Triều: "..."
Con rồng này... mở miệng ra là chẳng đứng đắn nổi.
Hóa ra yêu quái của bọn họ lại biết chơi đến mức này?
Văn Triều quay mặt đi, không muốn tiếp tục giải thích thêm gì nữa.
Cự long bay ngược trong gió tuyết, mặc dù tu vi cao cường không bị gió lạnh ảnh hưởng nhưng tốc độ của nó lại bị chậm trễ đáng kể do sự khắc nghiệt của thời tiết.
Bất chợt, nó khẽ vỗ hai cánh rồi dừng lại giữa không trung: "Tôn chủ, hơi thở của Thanh Nhai Tiên Tôn đã biến mất. Gió tuyết quá lớn, ngô chỉ có thể lần theo dấu vết đến nơi này."
Văn Triều không hề ngạc nhiên — Yến Lâm chọn nơi này để độ kiếp cũng không phải điều bất ngờ. Trước hết, đây là một phần trong truyền thống tuần hoàn của Phù Vân Phái. Thứ hai, gió tuyết sẽ nhanh chóng xóa đi dấu vết của hắn. Ngay cả những yêu quái có khứu giác nhạy bén nhất cũng khó lòng mà tìm ra tung tích của hắn giữa vùng tuyết trắng mịt mù này.
Yến Lâm dĩ nhiên tính trước rằng y sẽ không tìm được mình.
Nếu như trước đó, cả hai không có cuộc đối thoại bằng thần giao cách cảm kia, Văn Triều có lẽ thật sự sẽ chẳng tìm ra Yến Lâm. Nhưng tình thế giờ đã khác.
Văn Triều thả thần hỏa ra, rồi ra lệnh: "Nhờ vào ngươi đó."
Ngọn lửa nhỏ dừng lại trên đầu ngón tay y trong chốc lát, khẽ lắc lư rồi bắt đầu bay về phía trước, theo chiều gió tuyết.
Văn Triều vỗ nhẹ lên cổ hắc long: "Vất vả cho ngươi rồi, theo sát nó!"
Cự long khẽ đập cánh, giọng nói đầy cương nghị: "Vì tôn chủ cống hiến sức lực, ngô không bao giờ biết mệt mỏi."
Tuy Tuyết Trung Diễm là thần hỏa, nhưng nó cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi được sự khắc nghiệt của thời tiết. Đoàn lửa chỉ to bằng nắm tay bị gió mạnh thổi qua, lảo đà lảo đảo, tựa hồ như sẽ tắt đi bất cứ lúc nào.
Mười vạn núi tuyết tuyết xếp thành một dãy nũi rộng lớn mênh mông, trước đây Văn Triều không biết khu vực quanh Phù Vân Phái lại trải dài bao la đến vậy. Cự long nỗ lực tiến lên trong gió tuyết dữ dội, nhưng lực cản quá lớn khiến tốc độ của nó bị chậm lại đáng kể. Họ mất gần một ngày một đêm mới có thể lần theo hướng chỉ dẫn của thần hỏa, cuối cùng cũng bắt kịp dấu vết của Yến Lâm.
Trên lưng cự long, Văn Triều cảm giác đầu óc mình quay cuồng vì bị gió thổi mạnh suốt quãng đường dài. Dù sở hữu Hỏa linh căn, y vẫn bị cái lạnh thấu xương làm cơ thể gần như cứng đờ, tay chân đều tê cóng, tưởng chừng như không còn thuộc về mình nữa.
Khi thần hỏa chậm rãi hạ xuống, cự long cũng theo sát, nhẹ nhàng lướt qua không trung và đáp xuống an toàn trên một sườn núi tuyết.
Văn Triều trượt xuống khỏi lưng cự long, nhưng vừa chạm đất y lảo đảo suýt ngã — giữ nguyên một tư thế quá lâu khiến chân y mềm nhũn. Hơn nữa, lúc này y mới cảm nhận được sự đau nhức ở phần đùi trong, có vẻ do ma sát với lớp vảy cứng rắn của cự long nên bị thương rồi.
Tuy nhiên, lúc này y không rảnh để bận tâm đến những vết đau nhức ấy. Thần hỏa đang lơ lửng phía trước đợi y. Trái tim vốn lạnh cóng vì gió tuyết của y bỗng bừng lên hy vọng. Y ngẩng đầu lên nói với cự long: "Ngươi tìm một nơi tránh gió ẩn nấp trước đi. Ta qua đó xem tình hình, khi xong việc sẽ quay lại tìm ngươi."
"Tuân mệnh, tôn chủ."
--
Yến Lâm đã ở ngọn núi tuyết này ba ngày nay rồi.
Giữa sườn núi có một hang động, dường như đây là nơi một vị tiên nhân nào đó từng dùng để độ kiếp, hắn tiện tay dọn dẹp sơ qua, nhóm lửa, rồi ngồi bên đống lửa đọc một quyển tiên tịch.
Nhưng kể từ khi hắn ngồi xuống đây ba ngày trước, đến giờ, quyển tiên tịch vẫn chưa lật nổi mười trang.
Tâm hắn không thể nào bình tĩnh lại.
Trước khi độ kiếp, tâm thần bất an là điều tối kỵ, nhưng đầu óc hắn lúc này đã bị bao phủ bởi những suy nghĩ hỗn loạn, hoàn toàn không thể tập trung vào thiên kiếp đang đến gần.
Ấn chưởng môn vẫn còn nằm trong tay Thanh Chập, cho dù hắn thực sự bỏ mạng tại đây, Thanh Chập cũng có thể ngay lập tức thay thế hắn đảm nhận vị trí đó.
Không có gì để lo lắng cả.
Điều duy nhất hắn thực sự cảm thấy có lỗi là với tiểu đồ đệ của mình, Phong Xu. Suốt mười lăm năm nay, hắn đã dốc lòng dìu dắt nhóc nhưng dường như vẫn chưa thể dạy cho Phong Xu được điều gì đáng kể. Vì chênh lệch cảnh giới pháp lực quá xa, hắn chỉ có thể giảng dạy những kiến thức cơ bản hoặc đưa cho Phong Xu những quyển tiên tịch phù hợp để tự tu luyện và nghiên cứu.
Sớm biết sẽ đến tình cảnh này, năm xưa hắn đã nên để Phong Xu bái nhập môn hạ Thanh Ngô ngay từ đầu thì hơn.
Còn về Phong Minh...
Phong Minh...
Ngón tay Yến Lâm bất giác siết chặt lấy trang sách, đầu ngón tay tái nhợt dưới ánh lửa nhạt nhoà, đôi lông mi dài khẽ rủ xuống, che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt.
Lý trí của hắn mong rằng Văn Triều sẽ không đuổi theo đến đây.
Nhưng sâu thẳm trong linh hồn hắn lại ẩn giấu một tia khát vọng mơ hồ.
Hai dòng suy nghĩ đối lập cứ giằng co trong tâm trí hắn, cho đến khi bị chính tiếng cười tự giễu của hắn cắt ngang — mật thất kia đã được hắn phủ lên tầng tầng cấm chế, Văn Triều căn bản không có khả năng thoát ra ngoài.
Đúng lúc này, từ trong cơn gió tuyết gào thét bên ngoài sơn động, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân. Rồi một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên:
"Sư tôn!"
Đôi tay Yến Lâm không tự chủ được mà run rẩy, quyển tiên tịch lập tức tuột khỏi tay hắn, rơi thẳng vào đống lửa đang cháy. Hắn hoảng hốt cúi xuống nhặt vội cuốn sách lên, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa đã bén lên trang giấy. Sau đó, hắn sững sờ quay đầu lại, và trước mắt hắn là người mà hắn luôn âm thầm nhớ mong – Văn Triều, giờ đây bằng xương bằng thịt, đứng ngay trước mặt.
Văn Triều lao thẳng vào sơn động rồi dừng lại ngay lối vào, khom người thở dốc. Tóc y nhuốm màu sương trắng phủ đầy tuyết, và khi hơi ấm trong sơn động bắt đầu bao phủ, lớp tuyết ấy tan nhanh, nước từ ngọn tóc nhỏ xuống. Quần áo y cũng đã ướt đẫm, như thể y vừa được vớt lên từ một dòng nước lạnh giá.
Yến Lâm đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng không khỏi bàng hoàng. Hắn hạ mắt xuống, dường như không tin vào những gì mình đang thấy. Vô số câu hỏi nảy lên trong đầu hắn, nhưng khi nhìn thấy Văn Triều tiến lại gần, hắn theo bản năng thốt lên: "Ai bảo ngươi đuổi đến đây? Ngươi không muốn sống nữa sao?"
Không ngờ Văn Triều cũng cất giọng cùng lúc: "Sư tôn nhốt đệ tử trong mật thất rồi bỏ đi một mình, có phải định đối đầu với thiên kiếp xong thì chôn mình ở đây không?"
Cả hai đều dùng giọng điệu đầy tức giận, lời vừa dứt, giọng nói của họ như lưỡi kiếm sắc bén muốn xé toạc không khí. Nhưng sau khi nghe thấy giọng của đối phương lại đồng loạt im lặng.
Hai người cùng nghẹn lời, đều định quở trách đối phương, bốn mắt chạm nhau trong bầu không khí ngột ngạt, chỉ còn tiếng củi gỗ bốc cháy lách tách trong sơn động yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Văn Triều rốt cuộc là người phá vỡ sự im lặng, y nâng cánh tay lên, đưa đôi tay bị còng tới trước mặt Yến Lâm: "Sư tôn, trước hết mở cái này cho đệ tử đi."
Từ chiếc còng tay vàng trên cổ tay y, một giọt nước từ tuyết tan chảy xuống, rơi thẳng vào đống lửa, phát ra tiếng "xèo" nhỏ trong không gian.
Yến Lâm rũ mắt nhìn: "Vi sư... không mang theo chìa khóa."
"... Không mang chìa khóa?!" Văn Triều không khỏi nâng cao giọng, bực bội nói: "Đồ quan trọng như vậy mà sư tôn lại không mang theo? Vậy đệ tử phải đeo thứ này đến bao lâu nữa?"
Dù biết cái còng này không có gì nguy hiểm chết người, nhưng nó thực sự vô cùng phiền phức và vướng víu.
Yến Lâm không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, chỉ hờ hững nói: "Làm sao ngươi có thể thoát ra khỏi mật thất? Làm thế nào mà tìm được đến tận đây? Vi sư đã nhắc nhở ngươi thiên kiếp Luyện Hư cảnh nguy hiểm đến thế nào rồi. Giờ ngươi đến đây, chẳng phải muốn làm phiền vi sư thêm sao?"
Văn Triều bỏ ngoài tai hai câu đầu, nghiêm giọng đáp: "Nếu sư tôn biết rõ nguy hiểm, càng không nên bỏ đệ tử lại mà trốn đi. Đệ tử có cách giúp sư tôn vượt qua thiên kiếp, cớ sao không chịu nghe ta nói hết lời?"
"Ngươi thì có thể có biện pháp nào? Độ thiên kiếp từ xưa đều là việc của một mình bản thân người tu luyện. Thành công thì đột phá, thất bại thì... chết. Chẳng lẽ ngươi thì tới đây có thể thay đổi kết cục ấy sao?"
Văn Triều không hề nao núng, y đáp ngay: "Sư tôn, nếu người không bị ta gây thương tích bằng thần hỏa, ta cũng sẽ không lo lắng nhiều đến vậy. Nhưng giờ, kinh mạch sư tôn đã bị thương, thực lực giảm sút. Nếu vì thế mà thiên kiếp thất bại, đệ tử sao có thể ngồi yên không đến tương trợ?"
Yến Lâm nhìn y chăm chú, trong đôi mắt lấp lánh ánh lửa phản chiếu. Một lúc lâu sau, y mới khẽ thở dài: "Tu vi của ngươi chẳng qua chỉ là Nguyên Anh cảnh, đối kháng với thiên kiếp Luyện Hư cảnh chẳng khác nào châu chấu đá xe. Ngươi có thể làm được gì để giúp ta?"
Văn Triều bình thản: "Đệ tử có cách, nhưng không thể nói cho sư tôn."
Nếu y nói ra, chắc chắn sư tôn sẽ không bao giờ đồng ý cho y làm việc này.
Yến Lâm lắc đầu, trong giọng nói lộ rõ sự bất lực: "Ngươi quá tùy hứng rồi. Trở về đi."
Thế nhưng, thay vì nghe lời, Văn Triều lại ngồi xuống bên cạnh, dùng pháp thuật hong khô quần áo ướt sũng trên người: "Sư tôn nghĩ tự mình người có bao nhiêu phần chắc vượt qua thiên kiếp này?"
Yến Lâm hơi mím môi, ngừng lại một lúc mới đáp: "Năm phần."
"Sư tôn đã nói chỉ có năm phần, tức là chẳng khác nào không có phần chắc nào cả."
Y đưa tay, ngọn lửa trong đống củi lập tức bùng lên dữ dội. "Thiên kiếp Luyện Hư cảnh có chín đạo thiên lôi. Với thực lực hiện tại của sư tôn, người nhiều lắm chỉ đỡ được tám đạo. Đạo lôi cuối cùng, đệ tử sẽ nghĩ cách giúp sư tôn dẫn dắt rời đi."
Yến Lâm khẽ nhíu mày, ngữ khí kiềm chế nhưng vẫn không giấu được sự bất an: "Ngươi không biết mình đang nói gì đâu. Đó là thiên lôi, không phải ngọn lửa nhỏ có thể điều khiển."
Văn Triều cúi đầu, ánh mắt kiên định: "Dù đệ tử không biết hết, nhưng chỉ cần có thể giúp sư tôn, cái gì đệ tử cũng nguyện ý thử."
Ánh mắt Yến Lâm đột nhiên trầm xuống: "Vì sao ngươi lại biết rõ như vậy?"
Văn Triều dời mắt, lảng tránh vấn đề này.
Tại sao lại biết? Tất nhiên là vì y đã đọc qua sách.
Trong nguyên tác, Yến Lâm lẽ ra phải nghênh đón thiên kiếp khi kinh mạch đã tổn thương nặng nề. Khi đó, việc chống đỡ đạo thiên lôi cuối cùng đã vô cùng khó khăn. Với tình trạng hiện tại của hắn, đạo lôi thứ chín chắc chắn không thể chịu nổi.
Có lẽ, ngay cả đạo thứ tám cũng...
Yến Lâm thấy Văn Triều không trả lời, liền hỏi tiếp: "Ngươi làm cách nào dẫn dắt thiên lôi rời đi? Ta từng nghe sư tổ ngươi nói, nếu thiên lôi không đánh trúng, nó sẽ nhanh chóng giáng xuống một đạo mới."
Văn Triều ậm ừ: "Chuyện này, sư tôn không cần bận tâm."
Yến Lâm khẽ thở dài, như thể hoàn toàn bất lực trước y: "Đừng nghịch ngợm nữa, mau trở về đi, nơi này không an toàn. Đừng để vi sư..."
Nói đến nửa chừng, hắn đột nhiên khẽ cau mày, hít hít mũi: "... Ngươi bị thương?"
Văn Triều ngạc nhiên: "Bị thương? Không có mà."
Yến Lâm tiến lại gần, quả nhiên ngửi thấy trên người Văn Triều có một mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng nhìn bề ngoài thì lại không hề có dấu vết tổn thương nào, khiến hắn không khỏi nghi hoặc.
Hắn cẩn thận cảm nhận lại khí tức phát ra, vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào bên trong đùi đối phương.
Chỉ là cú chạm nhẹ, nhưng Văn Triều lập tức cảm thấy da thịt như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào, đau đớn đến mức toàn thân như có dòng điện chạy qua, không nhịn được mà hít ngược một hơi lạnh.
Ngay sau đó, đầu óc y mới kịp phản ứng lại — quả nhiên y đã bị thương! Nguyên nhân là do suốt một ngày một đêm cưỡi trên lưng rồng, bị long lân cọ xát gây thương tích.
Sắc mặt Yến Lâm đột nhiên lạnh xuống, thấp giọng quát: "Cởi quần áo ra!"
Văn Triều bị tiếng quát của hắn làm cho giật mình, hoàn toàn bị khí thế áp đảo. Không còn cách nào, y cởi bỏ áo ngoài, cúi đầu nhìn xuống, liền thấy ở bên hông quần lót một mảng vết máu loang lổ.
Thì ra... Mạnh Tại Uyên nói đúng, long lân quả thật rất cứng, ngồi lên không hề thoải mái.
"Ngươi..." Yến Lâm vừa thấy tình cảnh này, lửa giận lập tức dâng lên, nghẹn trong ngực, quát lớn: "Cởi hết!"
Máu bị nhiệt độ thấp đông cứng rồi tan chảy dính chặt quần áo vào da thịt, khiến việc cởi đồ ra càng khó khăn hơn. Văn Triều mới cởi được nửa chừng đã đau đến mức hít từng hơi lạnh, thầm nghĩ không hiểu sao thân thể này lại yếu đuối đến vậy. Không có ma văn cường hóa thì thật sự mỏng manh đến đáng sợ. Nếu không phải trạng thái cường hóa không thể duy trì lâu y đã chẳng đến nỗi ra nông nỗi này.
Theo lẽ thường, những vết thương nhỏ như thế này lẽ ra đã phải lành từ lâu... Hay là do nhiệt độ quá thấp làm ảnh hưởng đến khả năng tự hồi phục của y?
Yến Lâm lấy từ trong trữ vật không gian ra một lọ tiên lộ, đổ lên chỗ quần áo còn dính chặt, giúp Văn Triều tách quần áo khỏi da thịt. Nhìn thấy bên trong đùi hắn là một mảng máu thịt lẫn lộn, Yến Lâm quả thực không nỡ nhìn thêm nữa.
Sợ Yến Lâm trách mắng, Văn Triều vội vàng vận chuyển linh lực, làm ấm làn da: "Một lát nữa là sẽ lành lại thôi, thật sự không sao đâu!"
Quả nhiên đúng như y dự liệu, khi nhiệt độ làn da ấm lên, tốc độ hồi phục của vết thương tăng lên rõ rệt.
Chẳng bao lâu sau, mảng máu thịt lẫn lộn kia đã khép lại, làn da trắng nõn trở lại như lúc ban đầu, cơn đau cũng dần dần tan biến.
Yến Lâm cũng không tiếp tục quở trách Văn Triều nữa, hắn chỉ cúi mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của Văn Triều, ánh mắt nặng nề, im lặng suốt một lúc lâu.
Văn Triều vừa định mặc lại quần áo thì dây xích trên cổ tay va chạm, phát ra một tiếng động rất nhỏ.
Chẳng biết tiếng động ấy đã khiến Yến Lâm nghĩ tới điều gì, ánh mắt hắn đột ngột thay đổi vươn tay đè lên chân đối phương.
Văn Triều bị giữ lại, ngạc nhiên hỏi: "Sư tôn?"
Yến Lâm nghiêng người về phía trước, một tay áp chế y giữa cơ thể mình và vách đá, trong đôi mắt đen thẳm chứa đựng cảm xúc khó đoán. Giọng nói của Yến Lâm dường như mất đi sự bình thản vốn có, trở nên khàn đục: "Ngươi có biết... rốt cuộc ngươi đang làm gì không?"
Văn Triều bị ép ngả người ra sau, lưng áp vào vách đá, trong lòng không khỏi run rẩy: "Cái... cái gì?"
"Ở Bạch Lộc cư, vi sư đã cảnh cáo ngươi rồi. Ngươi cứ ngoan ngoãn ở yên đó thì không được sao? Tại sao cứ nhất định phải chạy đến bên ta? Ngươi nghĩ ta là người thế nào, đến giờ... vẫn chưa rõ sao?"
Văn Triều cảm thấy Yến Lâm từ lúc cảm ứng thiên kiếp sắp giáng xuống đã không còn bình thường nữa. Hắn dường như nóng lòng muốn nói điều gì đó, như thể muốn bày tỏ tâm tư trước khi đối mặt với cái chết. Điều này khiến cho Yến Lâm vốn luôn điềm tĩnh, tự kiềm chế lại hành động một cách kỳ lạ như hiện tại.
Văn Triều lắp bắp: "Rõ... rõ ràng mà, nhưng hiện tại không phải lúc thảo luận chuyện này..."
"Vậy ngươi nghĩ khi nào mới là lúc?" Giọng Yến Lâm trầm thấp, mang theo áp lực khó tả. "Thiên kiếp sẽ đến trong vòng ba ngày nữa, ngươi lại cố tình đến đây ngay lúc này. Ngươi biết rõ ta đã ôm tâm lý phải chết, chẳng lẽ không sợ trước khi chết, ta sẽ làm gì khác thường, đối với ngươi..."
Hắn siết chặt cổ chân đối phương: "Làm ra những chuyện nằm ngoài khả năng chịu đựng của ngươi?"
Văn Triều bắt đầu hoảng loạn: "Không, ta đã nói rồi mà, ta có thể giúp người..."
"Giúp ta vượt qua thiên kiếp?" Ngón tay Yến Lâm chầm chậm di chuyển, lòng bàn tay thô ráp cọ qua làn da mịn màng, tạo nên một cảm giác khó tả. "Dù vậy thì sao? Vi sư đã tiết lộ cho ngươi bí mật của mật thất, vậy mà trong lòng ngươi... không có chút cảm giác nào sao?"
Ánh mắt Văn Triều tránh né: "Cảm giác... cảm giác thì có... nhưng..."
Ngón tay của Yến Lâm tiếp tục di chuyển, nhẹ nhàng ấn vào đùi của Văn Triều. Làn da vừa mới lành lặn lại vô cùng nhạy cảm, khiến hắn không kiềm chế được mà run rẩy.
"Vậy ngươi cũng có thể chịu đựng được sao?" Yến Lâm giam cầm y trong không gian chật hẹp, hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy y, tựa như một trận tuyết lở vậy, làm người ta ngạt thở.
Tim Văn Triều đập thình thịch, không khỏi nảy sinh ý muốn rút lui: "Sư tôn... đừng... đừng lại gần nữa..."
Yến Lâm khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia đau đớn không dễ nhận ra. Hắn chậm rãi lùi về phía sau, thu hồi uy áp vô hình, một lần nữa mở cuốn sách, giọng nói trở lại bình tĩnh như thường lệ: "Ngươi không thích. Vi sư không muốn ép buộc ngươi, cũng hy vọng ngươi không cần miễn cưỡng bản thân."
Văn Triều còn chưa kịp hoàn hồn, hô hấp có phần gấp gáp, phải mất một lúc lâu y mới lấy lại bình tĩnh: "Ta..."
Yến Lâm không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Mặc quần áo vào đi."
Văn Triều ngẩn người, vội vàng mặc lại y phục, sau đó có chút lúng túng ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm ngọn lửa trước mặt, lo lắng nói: "Ta không miễn cưỡng bản thân, chỉ là..."
Yến Lâm không nói gì, kiên nhẫn đợi y.
Văn Triều cắn nhẹ môi: "Chỉ là... ta cần chút thời gian để thích ứng, thích ứng với... sư tôn không giống như trong ấn tượng của ta."
------------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay lại là một ngày mà Triều Triều suýt chút nữa đã mất "truynh"
Lẽ ra ta đang phóng xe trên cao tốc, nhưng lại bị A Giang tịch thu bằng lái...
Nhưng các ngươi nghĩ thế là hết rồi sao? Ngây thơ quá! Nhớ đến cái rương đó đi...
Buổi tối còn có một chương nữa.
Đừng lo, trước xem Long Long còn đang ở ngoài thổi gió nào...
--------------------------------------------------------------------------------
Nắng: Đấy là tác giả nói, tối nay không có chương mới, mai nhá. Đọc ở Wattpat vì là nơi có chương mới đầu tiên, trên Wix thì sau nhá.
Biết tại sao lâu lâu tác giả cứ nhét mấy tình tiết 18+ nhắt nhắt rồi đấy, vì bị TG cấm :))))
コメント