top of page

[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 7

Updated: Oct 2, 2024

Tác giả: Lộc Thập

Chuyển ngữ & Editor: Nắng

Chương 7



Vẻ mặt Văn Triều lúc này cũng đặc sắc như những cái tên của các cuốn thoại bản kia, y kinh ngạc nhìn đối phương: "Tiểu sư thúc, ngươi..."

Thanh Ngô lấy lại hai quyển "Tiên Tôn lạnh lùng Ma Tôn ấm áp" và "Sư tôn làm ta đau quá, ta phải làm sao đây?" trong số bốn quyển vừa được hắn nhét vào ngực Văn Triều: "Mấy quyển còn lại để ta giữ đọc."

Văn Triều lúng túng cầm mấy cuốn thoại bản, hỏi: "Tại sao người lại cho ta hai cuốn này vậy?"

Thanh Ngô chớp chớp mắt, trong mắt như có hoa đào bay lượn: "Chẳng lẽ ngươi muốn cuốn 'Nghịch đồ luôn phạm những tội sau'? Sư thúc cảm thấy tu vi của ngươi so với sư tôn vẫn còn quá thấp, vì vậy dứt khoát nên từ bỏ đi, ngoan ngoãn nằm dưới đi thôi."

Văn Triều bối rối không hiểu những lời này có ý nghĩa gì.

Trong mắt y, sư tôn là người thanh lãnh, cấm dục, không vướng bụi trần, không điều gì tà ma ngoại đạo có thể ảnh hưởng đến sư tôn. Hơn nữa, y đã sống sót một cách khó khăn trong kiếp trước hơn hai mươn năm, sống đơn giản với ba mục đích duy nhất: "sống, kiếm tiền và làm điều gì đó cho trại trẻ mồ côi", và chưa bao giờ nghĩ đến việc nào khác ngoài ba điều đó.

Vì vậy, mặc dù y có thể đoán được hầu hết những gì được viết trong cuốn sách, nhưng y không thể áp dụng những điều đó vào bản thân mình.

Dường như y đang tách biệt bản thân khỏi những gì đang xảy ra ở nơi này.

Văn Triều không từ chối lòng tốt của tiểu sư thúc, nhét mấy quyển sách vào trong nhẫn trữ vật: "Ta sẽ đọc thử."

Khi hai người đang nói chuyện, Thanh Chập đã xách Thừa Diễn ra ngoài cửa, ghét bỏ nhìn đồ đệ của mình: "Cởi quần áo ra, nhìn màu tím thật là khó chịu."

"Tại sao màu tím lại chướng mắt?" Thừa Diễn không phục: "Chẳng lẽ phanh áo lộ ngực giống người sao?"

"Thằng nhãi ranh này, mi dám nói chuyện với ta như vậy hả?!!"

Thanh Ngô lướt đến trước mặt họ như một cơn gió, đánh giá Thừa Diễn và nói: "Theo cách nói của sư tổ của ngươi, đây được gọi là 'tím Gay đấy'."

"Gay là cái gì?"

"Là... Hai người đàn ông kết giao với nhau đó."

"Thế thì không tốt lắm đâu..." Thừa Diễn gãi gãi đầu, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng kỳ lạ: "Nếu là Phong Minh sư đệ... thì ta có... có thể chấp nhận được."

Thanh Chập trực tiếp tát vào cái ót của hắn: "Ngươi không muốn sống nữa rồi! Nếu có một ngày ngươi chết dưới kiếm của chưởng môn sư thúc của ngươi, đừng trách ta không cứu ngươi."

Văn Triều giả vờ như không nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, vì vậy y đến gần Yến Lâm. Thấy hắn đang ho, che môi lại, cầm một tách trà lạnh trong tay, miệng chén có một vết trà, chắc là vừa uống một ngụm.

Văn Triều nhận ra đó là trà đã nguội qua đêm, liền cầm ấm trà lên, dùng hai tay đun sôi nước: "Sư tôn, đừng uống trà lạnh như vậy, không tốt cho sức khỏe."

Tay Yến Lâm khẽ run: "... Được."

Văn Triều ngập ngừng hỏi: "Sư tôn... triệu chứng cảm lạnh của người... có phải là do sau khi người đến núi Thiên Trụ Sơn tìm thần hỏa cho ta không?"

Yến Lâm dừng lại một lúc, như không ngờ hắn sẽ hỏi câu này, một lát sau mới nói: "Ta đến núi Thiên Trụ, không phải để tìm thần hỏa nào đó, mà là vì núi Thiên Trụ là đỉnh núi cao nhất trong Tu Tiên giới, và trên đỉnh núi đó có một cánh cửa. Sau cánh cửa là con đường dẫn đến muôn vàn thế giới bên ngoài. Cánh cửa này chỉ được mở ra khi có người tu tiên hợp đạo phi thăng."

"Khi sư tổ của ngươi phi thăng 300 năm trước, không biết vì lý do gì mà ông ấy tức giận phá vỡ cánh cửa, khiến linh lực của tu tiên giới liên tục rò rỉ ra ngoài. Cứ ba trăm năm phải có người lên phong ấn một lần. Gió trên núi Thiên Trụ như những lưỡi dao, và chỉ có linh thể của người tu luyện đến Hóa Thần cảnh mới không bị cuồng phong xé nát, vì vậy chuyện này chỉ có thể do ta hoặc Thanh Chập sư bá của ngươi làm."

Vẻ mặt Văn Triều đầy khiếp sợ: "Sư tổ... đã phá... nát cửa đến Vạn giới ư?"

"Rất khó tin đúng không?" Yến Lâm ngả lưng về phía sau, tựa vào thành xe lăn: "Về phần thần hỏa 'Tuyết Trung Diễm' xuất hiện ở đó từ khi nào, ta thật sự không biết. Ta nghĩ có thể mang nó về cho ngươi, vì vậy ta đã mạo hiểm đi hái, vô tình bị gió giật làm tổn thương linh thể."

Yến Lâm hiếm khi có thể một hơi nói nhiều như vậy, như thể đang sử dụng hết ngôn ngữ trong mười ngày tới. Trong ánh mắt hắn nhìn Văn Triều lộ ra một tia phức tạp: "Phong Minh sẽ thất vọng vì... Vi sư không phải vì ngươi mà cố ý tìm Tuyết Trung Diễm sao?"

"Không đâu," Văn Triều lắc đầu, "Tại sao sư tôn lại nghĩ như vậy? Nếu như sư tôn thật sự vì đi tìm Tuyết Trung Diễm mà lên núi, đệ tử sẽ áy náy không thôi."

Trái tim đang treo lơ lửng của Yến Lâm chợt buông xuống. Hắn đặt nhẹ lòng bàn tay lên đỉnh đầu của đối phương: "Vết nứt đó chỉ có thể được sửa chữa bởi những tiên nhân đã phi thăng. Trong ba trăm năm qua, không ai có thể sửa chữa được nó, vì tu tiên giới vẫn chưa có người phi thăng thành công. Nếu người tiếp theo phi thăng là ngươi, đừng quên hàn gắn lỗ hổng đó trước khi rời đi."

Văn Triều bỗng cảm thấy lời y nói rất giống những gì y đã từng nói với mấy đứa trẻ ở viện mồ côi trước lúc chết, trong lòng có chút không thoải mái: "Tại sao chứ? Người tiếp theo phi thăng chẳng lẽ không nên là sư tôn sao?"

"Vi sư......" Yến Lâm cuối cùng vẫn không thể trả lời, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra một tia cười khổ.

Phi thăng sao?

Không thể nào.

Hóa Thần đỉnh cấp có thể đã là cực hạn của hắn rồi, Đạo Tâm của hắn đã lung lay sắp đổ. Khi thiên kiếp tiếp theo đến, có thể là lúc thân thể của hắn sẽ bị xóa sổ...

Nhưng không sao cả, nếu hắn chết đi, những suy nghĩ không thành lời của hắn sẽ không bao giờ bị đệ tử biết nữa.

Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Văn Triều lướt mắt qua, cảm thấy vẻ mặt ấy rất cô đơn, nhưng y lại không đoán được vì sao sư tôn lại bắt đầu cảm thấy cô đơn như thế.

Khi cảnh tượng này được miêu tả trong sách, y nghĩ rằng nỗi cô đơn đó là do sư tôn đang đau lòng việc ái đồ của y bỏ rơi hắn mà đi, nhưng bây giờ y đang đứng ở đây, tại sao Yến Lâm vẫn biểu hiện như vậy?

Có lẽ y thực sự nên đọc cuốn sách mà tiểu sư thúc đưa cho.

Văn Triều kiếm đại một cái cớ: "Sư tôn, ta vào trong một lát... sau khi luyện đan xong ta sẽ quay lại."

"Được."

Bị Thiên Kiếm Môn làm phiền suốt một buổi sáng, Văn Triều cuối cùng cũng có thời gian rảnh. Y tìm một khoảng đất trống nhỏ trong Bạch Lộc cư, lấy ra một ít tiên thảo quý hiếm từ nhẫn trữ vật và cho vào lò luyện đan để chế biến tiên dược điều dưỡng cho sư tôn.

Mặc dù sư tôn không ăn thuốc do người khác đưa, nhưng nếu là do chính y làm, hắn chắc chắn sẽ nhận.

Sư bá cùng những người khác vẫn ở lại Bạch Lộc cư. Thanh Ngô đang cố gắng thuyết phục Phong Xu: "Xu Xu sư điệt, thật sự không muốn đến nhà sư thúc sao? Sư tôn ngươi là Băng linh căn, không thể dạy ngươi, nhưng sư thúc lại có rất nhiều tiên tịch bất hủ ghi lại các thuật pháp hệ mộc. Nếu ngươi bái ta làm sư tôn, ta sẽ cho ngươi tất cả."

Phong Xu lắc đầu nguầy nguậy: "Không đâu, sư tôn nói rằng nếu ta đến nhà tiểu sư thúc, trong vòng ba ngày sẽ bị nhuốm màu kỳ quái."

Thanh Ngô hừ một tiếng.

Thanh Chập trừng mắt nhìn sư đệ của mình: "Ngươi đủ rồi! Nhị đệ chỉ có hai người đồ đệ, ngươi còn muốn đào một người đi nữa sao? Trong phái Mộc linh căn không thiếu, ngươi muốn ai mà chẳng được?"

Thanh Ngô thản nhiên ngồi trên hàng rào: "Mộc linh căn tu luyện không dễ, đó là loại linh khí ít hung hãn nhất. Xu Xu sư điệt còn nhỏ, thời gian tu hành cũng ngắn. Ta lo lắng nó sẽ bị bắt nạt."

"Nó là đồ đệ của Thanh Nhai, ai dám khi dễ nó? Người vừa rồi bắt nạt đồ đệ của hắn, cỏ trên mộ đã cao ba thước rồi." Thanh Chập dựa vào đao mà đứng: "Còn nữa, linh thú hộ vệ của chúng ta đâu rồi? Mỗi khi ta mang theo cái đầu của ác yêu về, nó sẽ lao tới cào cấu ta, sao hôm nay không thấy động tĩnh gì nhỉ?"

"Hả? Ta cũng quên nếu ngươi không nhắc đến nó. Từ lúc về đến giờ, cũng không thấy đâu."

"Ta thấy đám yêu này không đáng tin cậy một chút nào. Nếu nó chịu ra mặt ngăn cản đám cháu trai Thiên Kiếm Môn kia, có cần nhị đệ ra mặt không?"

Thanh Ngô chống cằm suy nghĩ một hồi: "Ta đột nhiên nhớ ra, nó cùng nhị ca kết khế ước ngàn năm, năm nay là thứ chín trăm chín mươi chín đúng không?"

Bàn tay đang giã thuốc của Văn Triều dừng lại. Linh thú trấn phái?

Linh thú trấn phái Phù Vân Phái là một đại yêu đạo hạnh mấy ngàn năm, toàn thân đen như mực, trên trán có sừng nhọn, lưng có cánh và đuôi dài. Nó có thể che trời, một móng tay có thể nghiền nát một người.

Người ta nói rằng con đại yêu đó mang một nửa huyết mạch của thượng cổ hung thú - Cùng Kỳ, rất hung hăng, nhưng đã bị Thanh Nhai Tiên Tôn hàng phục, trở thành linh thú trong Phù Vân Phái.

Đại yêu chỉ xuất hiện một lần duy nhất trong cuốn sách, đó là khi Văn Phong Minh trốn khỏi núi, nó ngăn cản và bị y móc nội đan, từ đó tu vi của y tăng vọt. Sau đó, nó trốn vào Ma giới và trở thành Ma Tôn, gây hại cho một vùng.

Bây giờ y không còn trốn khỏi núi, vậy thì đại yêu đã đi đâu?

Văn Triều ngẩng đầu hỏi: "Khế ước ngàn năm... là gì vậy?"

Thanh Ngô lướt qua trước mặt y rồi nhẹ nhàng vỗ lên trán y đầy trìu mến: "Phong Xu sư điệt nói sau khi ngươi nhập ma đã mất đi một ít ký ức, xem ra là thật."

Văn Triều không biết nên giải thích thế nào, chỉ thầm nghĩ: "Ta không mất trí nhớ, ta chỉ xuyên sách thôi." Y không nói gì, ngầm thừa nhận rằng mình đã mất trí nhớ.

Thanh Ngô kiên nhẫn giải thích: "Đại yêu là Yêu Vương. Một ngàn năm trước, khi Thanh Nhai Tiên Tôn nổi danh, nó nghe tin và đến đây để thách đấu với Thanh Nhai, nhằm chứng minh rằng yêu quái mạnh nhất trong tam giới. Kết quả, sau ba trăm hiệp đại chiến, nó thua ở chiêu cuối."

"Trước khi quyết đấu, nó hứa: 'Nếu ta thua ngươi, ta sẽ là người canh giữ ngàn năm.' Đó chỉ là lời nói đùa, nhưng Tiên Tôn rất nghiêm túc, thực sự ký khế ước với nó, buộc nó phải ở lại Phù Vân phong trông cửa trong một ngàn năm, năm nay là năm cuối cùng."

Thì ra là như vậy.

"Ta thấy tám phần là nó đã chạy mất rồi," Thanh Chập nói. "Tam đệ, ngươi cảm ứng một chút, xem nó còn ở đây không?"

Thanh Ngô nhắm mắt lại. Văn Triều cảm nhận thấy gió xung quanh nhẹ nhàng lưu chuyển. Một lúc sau, hắn nói: "Ta không cảm giác được khí tức của nó."

"Ha, quả nhiên! Ta đã nói nên giết linh thức của nó trước, để nó làm linh thú hộ mệnh. Nhị đệ mềm lòng, không muốn trở thành kẻ thù của Yêu giới. Nhưng không sao, vẫn còn một năm trong thời hạn khế ước, mà con súc sinh này đã kẹp đuôi chuồn mất, không đáng tin chút nào."

"Dù sao nó cũng là thiếu chủ Yêu giới..."

"Vậy thì sao? Bọn nhãi ranh Yêu giới kia, cho dù ma vương có đến đây gây thù, ta cũng sẽ chém đầu chúng một nhát."

Thanh Ngô thở dài: "Quên đi, Đại sư huynh, biết ngươi không đội trời chung với Yêu giới. Hiện tại tam giới hòa bình đã lâu, duy trì cũng không dễ dàng, ngươi đừng làm phiền."

Thanh Chập không tiếp tục đề cập đến chuyện đó nữa, mà nói: "Linh thú hộ phái không thể thiếu. Nếu nó chạy, thì ta sẽ bắt con khác. Tu vi của mấy con trong phái nuôi không đủ xem, hay là ta lại tới Yêu giới một chuyến, bắt một con về."

Thanh Ngô bất lực: "Ngươi quá lỗ mãng..."

Nghe những lời này, trong lòng Văn Triều bắt đầu rục rịch.

Trong cuốn sách Vong Tiên có viết, để chữa vết thương ở chân của Yến Lâm, cần hạt giống hoa Bích Hải Triều Sinh, cành Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo, lá Cửu Hạn Cam Lâm Lộ, tất cả được trồng nơi có sương và mưa thường xuyên. Đưa cánh hoa và lá cỏ vào lò luyện thuốc, kết hợp với các vị thuốc trường sinh khác, sau đó bào chế thành dược liệu, sẽ giúp kinh mạch được định hình lại và nguyên vẹn như trước.

Trong đó, Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo sinh trưởng ở Yêu giới.

Y đột ngột đứng dậy, muốn hỏi sư bá "Khi đến Yêu giới, ngươi có thể dẫn ta theo không?", nhưng người bên kia đã vào nhà rồi: "Sư đệ, linh thú mà ngươi thu phục đã chạy mất, ta sẽ đến Yêu giới bắt một con mới. Ngươi giúp ta thu thập vài đệ tử trong môn phái, ta sẽ mang theo một ít đi cùng, coi như đi rèn luyện."

Văn Triều lo lắng đứng ở cửa, trong lòng kêu to: "Ta cũng muốn đi, mau nhìn ta đi." Nhưng sư bá đang nói chuyện với sư tôn, không thể vào quấy rầy.

Yến Lâm đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: "Ngươi vừa mới chặt đứt đầu của một con ác long chín đầu đạo hạnh ba ngàn năm ở Yêu giới, còn mang đầu ác long về làm chiến tích. Giờ ngươi lại muốn đi bắt một con ma thú khác về làm linh thú trấn phái, chẳng lẽ ngươi không biết Phù Vân Phái đã gây thù chuốc oán ở Yêu giới nhiều như thế? Ngươi ngại Tiên giới và Yêu giới hòa bình quá lâu rồi sao?"

"Ngươi nói gì vậy? Là do bọn họ bội tín trước đó chứ! Ta có quyền đòi bồi thường!" Thanh Chập đánh giá đối phương, ánh mắt rơi vào xe lăn hắn đang ngồi, vỗ lên tay vịn không chút nghĩ ngợi: "Thứ này không tệ. Đệ tử của ngươi làm cho ngươi sao? Vẫn là Phong Minh tốt hơn, tên ngốc Thừa Diễn không biết đường mà học tập."

Vừa dứt lời, trên tay vịn đột nhiên "cạch" một cái, xuất hiện một vết nứt trên mặt gỗ.

Cây gỗ rắn chắc nhất trên núi, cũng không thể chịu nổi một cái vỗ nhẹ của Thanh Chập Tiên Tôn.

Thanh Chập xấu hổ: "Ấy..."





 
 
 

Comments

Rated 0 out of 5 stars.
No ratings yet

Add a rating
bottom of page