[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 6
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 1, 2024
- 14 min read
Updated: Oct 2, 2024
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 6
Ngay khi lão vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên im lặng.
Ngay gió trên đỉnh núi quanh năm gào thét cũng lặng thinh, im lặng tới mức nghe thấy cả tiếng trâm rơi xuống nền đất.
Ngay sau đó, sát ý từ Yến Lâm lập tức tràn ra, áp lực khủng bố như tuyết lở trên núi cao. Văn Triều cách hắn gần nhất, y bay nhanh đến giữ tay đối phương lại, thấp giọng nói: "Sư tôn."
Yến Lâm lập tức thu liễm sát ý trong giây lát: "Có chuyện gì?"
Bởi vì Văn Triều ra tay kịp thời, nên những người khác vẫn chưa cảm nhận được Thanh Nhai Tiên Tôn vừa động sát niệm, đệ tử hai phái lại khe khẽ nói nhỏ: " Hỏa Thần? Đó là cái gì thế?"
"Nhưng mà... cho dù Phong Minh sư huynh thật sự có thần hỏa đi chăng nữa, mắc cái gì phải lấy ra cho lão xem?"
"Lão già đáng chết này, chắc chắn ngươi đang mơ ước thần hỏa của sư huynh chúng ta, đang nuôi âm mưu cướp đoạt nó chứ gì!"
Văn Triều cùng Yến Lâm trao đổi ánh mắt, Văn Triều nhẹ giọng mở miệng: "Nếu Nguyên chưởng môn muốn nhìn, thì ta cho ngươi xem cũng không sao."
Thừa Diễn đang đứng bên cạnh kinh ngạc ngẩng đầu: "Phong Minh sư đệ, dựa vào cái gì chứ? Lão già ất ơ này chắc chắn không có ý tốt, ngươi đừng nghe lão..."
Văn Triều cũng không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Thương Bình không chớp mắt: "Ngươi nhìn cho rõ đây."
Hắn vừa nói vừa mở ra bàn tay ra, lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa.
Ngọn lửa màu đỏ tươi hệt như máu nơi đầu tim.
Yến Lâm cũng nghiêng đầu nhìn nó, ngọn lửa chiếu vào mắt hắn, ánh lửa nhảy nhót như nhịp đập trái tim, luồng linh lực nóng rực trong cơ thể kia lại bắt đầu cuồn cuộn lên, quấy rầy hắn đến tâm thần không yên.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng đó là, đồ đệ của hắn đã trở lại thật rồi, đêm qua khi Văn Triều làm hắn bị thương, màu của ngọn lửa đã lốm đốm những vệt đen như bị vẩy mực vào, mà lúc này đây, nó đã khôi phục thành màu đỏ thuần túy.
Trong lòng hắn âm thầm thả lỏng, lúc này cơ thể không tự chủ được mà hơi lung lay, nhưng lại mạnh mẽ ổn định lại.
Thật ra, Văn Triều cũng không ngờ tới điều này. Y vẫn còn nhớ trong sách có viết rằng lửa của Văn Phong Minh là màu đen của lửa ma, không có tên gọi cụ thể. Thế mà giờ đây, nó lại có tên là "Tuyết Trung Diễm," và còn được nói là do sư tôn leo lên núi Thiên Trụ tìm được.
Trong sách có mô tả sơ lược rằng sư tôn khi đến núi Thiên Trụ đã gặp được một "cơ duyên," cũng nhờ vậy mà tu vi tiến triển mạnh mẽ, như diều gặp gió. Tuy nhiên, cũng vào lúc ấy, linh thể của sư tôn lại bị hao tổn nặng nề, nhiễm phải khí lạnh. Nếu dựa theo lời Nguyên Thương Bình nói, thì "cơ duyên" trong nguyên tác chính là "Tuyết Trung Diễm." https:/www.wattpad.com/user/nangthuytinh112
Cho nên, sư tôn đến núi Thiên Trụ, là cố ý đi tìm lửa thần cho y ư? Bởi vậy mà linh thể mới không cẩn thận bị thương sao...
Sư tôn vì y, rốt cuộc còn làm những điều gì nữa?
Trong lòng Văn Triều loạn hết cả lên, nhất thời quên mất việc thu hồi ngọn lửa. Lúc này, tất cả các đệ tử đang vây xem y đều ngây ngốc nhìn về phía lòng bàn tay của hắn, nơi một đốm lửa đỏ tươi đang lay động. Dù rõ ràng xung quanh không có ai nói gì, nhưng lại có vô số thanh âm vang lên trong tâm trí mỗi người.
"Đó chính là thần hỏa ư? Ta cũng muốn có được nó..."
"Rõ ràng ta cũng là Hỏa linh căn, nhưng sao ta lại không có được cơ duyên như vậy..."
"Thanh Nhai Tiên Tôn cố ý đến núi Thiên Trụ tìm nó sao? Những cơn gió điên cuồng nơi đó có thể xé nát một tiên thể đang sống sờ sờ, thế mà người vẫn có thể tìm được thần hỏa ở đấy. Đáng tiếc Tiên Tôn không thu đồ đệ nữa rồi..."
"A a a a a, chưởng môn đẹp trai quá! Phong Minh sư huynh cũng cực kỳ tuấn tú! Quá xứng đôi, ta muốn hai người họ ở bên nhau mãi mãi!"
"Tuy chưởng môn rất tuấn tú, nhưng ta vẫn thích tóc bạc hơn, ta chọn Phong Minh sư huynh!"
"......"
Những giọng nói ấy dày đặc tầng tầng lớp lớp, có nam có nữ, có già có trẻ, còn có giọng nói y quen thuộc nữa: https://www.wattpad.com/user/nangthuytinh112
"Sư huynh thật là lợi hại, ta cũng muốn trở nên mạnh mẽ giống như sư huynh."
"Đó chính là ngọn lửa đã làm ta bị thương vào đêm qua sao? Cũng không trách được, ngọn lửa này thật sự rất đẹp, đẹp giống như Phong Minh sư đệ vậy đó."
Cùng với đó là một giọng nói gần trong gang tấc:
"Vi sư...... Muốn ngươi."
Văn Triều: "!!"
Trong lòng y run rẩy dữ dội, theo phản xạ có điều kiện mà nắm chặt lòng bàn tay, bóp tắt ngọn lửa. Ngọn lửa tắt trong nháy mắt, những giọng nói đó cũng biến mất toàn bộ.
Thì ra ngọn lửa này có thể ... nghe thấy những mong muốn mãnh liệt nhất trong lòng của tất cả mọi người, hơn nữa những giọng nói ấy cũng chỉ có một mình hắn có thể nghe được. Lúc nãy sư tôn nói cái gì nhỉ? Muốn ngươi... Cái gì? Muốn ngươi làm cái gì cơ? Muốn ngươi đừng làm mấy điều xằng bậy? Muốn ngươi đừng có ngớ ngẩn nữa?https://www.wattpad.com/user/nangthuytinh112
Sao lúc nãy tay y không nghe lời gì hết, thế mà không biết dừng khoảng chừng là hai giây à?
Khi ánh mắt Văn Triều chạm vào mắt Yến Lâm, dường như hắn cảm nhận được điều gì đó. Đồng tử hắn tức thì co lại, và hắn vội vã quay đi chỗ khác.
Giờ mà gọi lửa ra để đọc suy nghĩ của sư tôn thì đã muộn. Văn Triều đành phải tạm thời bỏ cuộc. Trong những giọng nói vừa rồi, y vẫn nghe thấy âm thanh của chưởng môn Thiên Kiếm Môn:
"Tại sao lại không phải là màu đen? Sao có thể? Sao có thể? Sao có thể???!!!"
Ba lần "Sao có thể" cho thấy sự tức giận đến nghẹn họng của lão. Văn Triều ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Thương Bình, chỉ thấy hai mắt lão trợn ngược, cả người run rẩy vì phẫn nộ, ngay cả hình tượng của một tiên trưởng cũng không giữ nổi.
Lão chỉ vào Văn Triều, khó tin: "Chuyện... chuyện này không thể xảy ra được... Để ta nhìn kỹ lại xem, chắc chắn các ngươi đã thi triển tiên pháp gì đó..."
"Nguyên chưởng môn còn muốn nhìn lại một lần nữa sao?" Giọng Văn Triều nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng. "Không thành vấn đề, ngài muốn nhìn thì ta cho ngài nhìn."
Ngọn lửa từ lòng bàn tay của hắn rơi xuống nền đất, hừng hực lăn xuống, thiêu đốt dưới chân từng đệ tử của Thiên Kiếm Môn.
Nguyên Thương Bình bị đốt đến dậm chân, chửi ầm lên: "Đây là đạo đãi khách của Phù Vân Phái sao?! Ma tu đả thương người, thế mà các ngươi không..."
Lão đột nhiên im bặt — bởi vì uy áp từ Hóa Thần cảnh bao trùm toàn bộ Phù Vân phong, một số đệ tử Thiên Kiếm Môn tu vi thấp không chống đỡ nổi, quỳ xuống đất. Một thanh kiếm toàn thân đen nhánh xuất hiện trước mặt Nguyên Thương Bình, mũi kiếm cách giữa mày của lão không đến nửa tấc. Thân kiếm nhanh chóng bao trùm một tầng sương trắng lạnh lẽo, khí lạnh từ thân kiếm lan tỏa đến mặt lão, khiến lông mày lão đông cứng lại.
Chiếu Ảnh, tên của thanh kiếm này.
Kiếm của các kiếm tu thường có màu trắng, nhưng kiếm trong tay hắn lại là một thanh kiếm màu đen thuần.
Nguyên Thương Bình bị uy áp ép tới mức không thể động đậy, chỉ có đôi mắt lão có thể di chuyển. Lão kinh hoàng nhìn Yến Lâm cùng với ngọn lửa dưới chân mình, dần dần đóng băng toàn thân, biến lão thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng.
"Nếu Nguyên chưởng môn muốn thưởng thức thần hỏa đến như vậy, thì tiếp tục tận hưởng nó đi," Yến Lâm thu lại uy áp, "Chờ đến lúc lửa làm tan băng, ngươi có thể rời đi."
Các đệ tử khác của Thiên Kiếm Môn cố gắng giãy giụa thoát khỏi biển lửa, chỉ còn lại chưởng môn của họ sống sờ sờ bị đông cứng giữa đám lửa. Tình cảnh này thật buồn cười, giống như một đám người đứng xung quanh để thưởng thức một cổ vật trong viện bảo tàng.
"Phù Vân Phái của ta chỉ 'trừng ác', không 'khoe tài'. Nếu yêu ma không làm xằng làm bậy, thì không liên quan đến phái ta. Nếu có người cố ý đến cửa khiêu khích, thì sẽ xử trí giống như Nguyên chưởng môn hôm nay."
Yến Lâm khẽ lật cổ tay, kiếm ngay lập tức thu về trong tay hắn. Giọng nói của hắn vang lên như những gợn sóng trôi về nơi xa: "Chư vị chớ quên, năm đó biên giới của Tu Tiên giới rung chuyển, Ma giới tới xâm chiếm chúng ta, là Phù Vân Phái cử toàn bộ môn phái đến trấn áp. Phù Vân Phái đứng trên núi cao mười ngàn trượng, cho dù trời có sập xuống thì cũng do Phù Vân Phái ta chống đỡ. Các ngươi sống dưới bóng râm của Phù Vân Phái, thì có tư cách gì tới đây đặt câu hỏi nghi ngờ bổn phái?" https://www.wattpad.com/user/nangthuytinh112
Đồ đệ của Yến Thanh Nhai y, là thứ mà lũ chó mèo này có thể đụng vào sao?
Không ai trong số các đệ tử Thiên Kiếm Môn có mặt ở đây dám nói một lời. Chưởng môn của họ bị giam giữ mạnh mẽ ở đây, nên không ai dám rời đi.
Thừa Diễn khoanh tay đứng xem vở kịch bên ngoài vòng lửa, cười nhạo: "Ta nghĩ sự việc hôm nay có thể ghi vào sử sách luôn đấy, để xem trong tương lai Thiên Kiếm Môn các ngươi có biết mất mặt xấu hổ hay không. Đến ta còn xấu hổ dùm mấy người."
Những người khác cũng phụ họa theo: "Họ xứng đáng bị như vậy, thời gian qua có rất nhiều tin đồn về việc Thiên Cơ Các bị mất trân bảo, chính bọn Thiên Kiếm Môn đã vu khống cho Phù Vân Phái của chúng ta trộm đồ. Bọn chúng nói ngoài đệ tử của Phù Vân Phái ra, không ai có thể trộm đồ Thiên Cơ Các đúng cả, đúng là một cái lý do chó má, nhảm nhí!"
"Ồ, ta hiểu rồi, hóa ra ý nghĩa thực sự của cái tên 'Thiên Kiếm Môn' là 'mỗi ngày tự làm cho bản thân trở nên ngốc nghếch.'"
"Ha ha ha ha!"
Đệ tử của Phù Vân Phái thì vui mừng khôn xiết, còn phía bên Thiên Kiếm Môn thì mỗi người ai cũng mặt đỏ tai hồng, hận không thể tìm ra một cái lỗ mà chui vào.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái bóng. Văn Triều ngẩng đầu, phát hiện từ trên cao sà xuống một con chim lớn, sải cánh dài hơn hai thước. Đó là một con linh thú - cú tuyết.
Cú tuyết trượt trên mặt đất một đoạn, sau đó có hai người từ trên lưng chim nhảy xuống. Một người cường tráng, cao hơn 1 mét 9, quần áo mặc không chỉnh tề, lộ ra cơ ngực cường tráng.
Trên lưng hắn vác theo một đại đao có khe hở, trên tay còn cầm một cái đầu rắn khổng lồ, máu tươi từ khe hở của đại đao theo thắt lưng thô dày của hắn nhỏ xuống mặt đất.
Người đứng cạnh hắn lại trông mảnh khảnh hơn nhiều, với nét mặt giao thoa giữa một thiếu niên và một thanh niên, trông rất thư sinh, cùng đôi mắt đào hoa trời sinh mang theo ý cười, như có làn gió mát lướt qua.
Các đệ tử của Phù Vân Phái lập tức ôm quyền hành lễ: "Thanh Chập Tiên Tôn! Thanh Ngô sư thúc!"
Thanh Chập nâng đầu rắn lên, đặt trên đầu của "tượng Chưởng môn được điêu khắc bằng băng," đối diện với lão: "Ta tưởng ai, hóa ra là thằng cháu trai của Thiên Kiếm Môn. Thương Bình lão nhân, ngươi lại mang theo đám đồ đệ ngươi tới kiếm chuyện à? Lão nhân gia ngài cũng ngừng ở Nguyên Anh kỳ mấy trăm năm nay rồi nhỉ, bao giờ mới chết đây? Nhớ báo cho ta biết một tiếng, ta còn tới trước mộ ngươi uống rượu mừng nha!"
Thanh Chập Tiên Tôn có giọng nói vang như tiếng chuông đồng, âm thanh ầm ầm chấn động cả não người nghe.
Đầu rắn này vẫn chưa chết hẳn, mắt rắn to bằng nắm tay vẫn còn đang cử động, máu chảy ròng ròng, bốc mùi khó chịu. Nguyên Thương Bình nhìn thấy mắt con rắn đang nhìn thẳng vào lão, cộng với thân thể lạnh lẽo, lòng bàn chân thì bị lửa đốt, lão trợn mắt ngất đi.
Thanh Ngô che mũi, vội vàng tránh ra: "Đại sư huynh, ngươi chú ý một chút. Ta không bao giờ muốn cùng ngươi đi săn yêu thú nữa, ngươi hôi quá."
Hắn đi thẳng qua vòng lửa đang cháy. Ngọn lửa bị gió mạnh cuốn sang hai bên mỗi nơi hắn lướt qua, ngay cả góc áo cũng không bị cháy dù chỉ một chút.
Hắn bước nhanh đến bên Văn Triều, nhẹ giọng nói: "Để ta đỡ sư tôn ngươi về, nơi này cứ giao cho chúng ta."
Văn Triều như trong mơ vừa tỉnh lại, quay đầu nhìn thoáng qua Yến Lâm, chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt hơn bình thường, thân thể khẽ run, dường như đã đến cực hạn.
Y vội vàng để lại một câu "Đa tạ tiểu sư thúc," rồi đỡ lấy Yến Lâm, thi triển thuật pháp truyền tống, vụt một cái trực tiếp dời đi tiến thẳng vào Bạch Lộc cư.
Mặc kiếm trong tay Yến Lâm đã được thu hồi, ánh mắt hắn tan rã trong chớp mắt, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, ho khan kịch liệt.
Trong lòng Văn Triều "lộp bộp" một tiếng: "Sư tôn!"
Thân thể Yến Lâm lạnh đến đáng sợ, giống như mới được vớt ra từ thùng băng. Văn Triều siết chặt cổ tay hắn, cảm nhận mạch đập trở nên cực kỳ chậm chạp, linh lực trong kinh mạch gần như ngừng chạy.
Đây là... cưỡng chế đóng băng cơ thể để giảm đau, hơn nữa còn đóng băng các cơ và xương khớp để chống đỡ bản thân đứng lên?
Tim Văn Triều đau như bị đao cắt ra ngàn mảnh, vội đỡ hắn ngồi lên xe lăn: "Người có muốn nằm một chút không?"
Yến Lâm chậm rãi lau đi vết máu nơi khóe miệng: "Không cần."
Văn Triều nghiêng người ngồi trước mặt hắn, nắm chặt tay hắn, thật cẩn thận mà chuyển linh lực của bản thân cho đối phương. Lúc này đây, linh lực không giống như muốn thiêu hủy tất cả như lúc trước, mà là những dòng linh lực ấm áp ôn hòa, chậm rãi vuốt ve kinh mạch bị đông cứng của sư tôn.
Sắc mặt Yến Lâm hòa hoãn hơn, khó có được hiện thêm một chút huyết sắc, thậm chí linh lực luôn hỗn loạn trong cơ thể cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Đôi mày nhíu chặt của hắn dần dần thả lỏng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Vận chuyển linh lực cho người tu vi cao hơn mình, ngươi không sợ ta nhất thời mất khống chế, ngược lại sẽ rút khô linh lực của ngươi sao?"
"Sư tôn sẽ không làm thế," Văn Triều kiên định nói, "Nếu là sư tôn, ép khô cũng được mà."
Yến Lâm: "..."
Văn Triều Ôn Triều không nhận ra lời mình vừa nói làm cho người ta suy nghĩ miên man, nhưng Yến Lâm lại khẽ móc ngón tay, gần như vội vàng nghiêng đầu sang một bên, đè nén suy nghĩ lung tung trong lòng.
Cửa còn chưa đóng, xa xa truyền đến một giọng nói vang như chuông: "Ta nói này sư đệ, ta chỉ mới ra ngoài nửa tháng, sao tính tình đệ lại thay đổi đến như vậy rồi?"
Yến Lâm nghiêng đầu nhìn hắn, giọng điệu lại trở nên lãnh đạm như thường ngày: "Giết một con ác giao trong nửa tháng, ngươi cũng nhanh thật đấy."
Vừa đi vừa nói chuyện, ba người họ đã tiến gần đến nơi này hơn. Thanh Chập nói: "Bởi vì trên đường gặp phải một cơn gió lốc đấy chứ. Tam sư đệ bảo là cú tuyết của đệ không thể bay trong bão, nên muốn chúng ta nghỉ chân ba ngày chờ bão qua. Nếu không sao có thể về chậm như thế."
Thanh Ngô: "Rõ ràng là do huynh quá nặng. Huynh phải đáp ứng ta, lần sau chăm chỉ tu khinh thân quyết hơn được không?"
Văn Triều không khỏi chạnh lòng khi thấy họ vẫn thân thiết như thường. Y không dám tưởng tượng hình ảnh khi nội bộ của Phù Vân Phái bị rạn nứt; đó chính là một đòn chí mạng đối với Yến Lâm.
Thanh Chập dùng sức vỗ mạnh vào vai y một phát, Văn Triều chỉ cảm thấy xương cốt suýt chút nữa bị hắn bẻ gãy. Một giọng nói to như chuông đồng vang lên bên tai: "Đáng đời ngươi, lén lút nhập ma, đã thế còn làm sư tôn ngươi bị thương nữa. Bây giờ toàn bộ Tu chân giới đều biết mấy cái việc làm đầy vẻ vang của ngươi rồi. Phù Vân Phái xuất hiện ma tu, từ lúc thành lập đến bây giờ ngươi là người đầu tiên đấy."
Yến Lâm nhìn chằm chằm vào tay hắn, ánh mắt lạnh lẽo như kết băng, trên mặt xuất hiện dòng chữ "Ngươi mà dám sờ thêm cái nữa, xem ta có chặt tay của ngươi đi không": "Thả hắn ra."
Thanh Chập quyết đoán buông tay: "Quên đi, ta không quản được chuyện riêng của sư đồ ngươi. Thế nhưng ta có một việc vẫn cần phải lo liệu."
Hắn xách Thừa Diễn từ phía sau lên đằng trước như xách một con gà con, vỗ mạnh vào lưng hắn: "Mau xin lỗi Phong Minh sư đệ."
Thừa Diễn bị hắn vỗ đến đứng cũng không vững: "Sư phụ người đừng vỗ mạnh như thế! Ta đã tạ tội với Phong Minh rồi, đệ ấy cũng đã tha thứ cho ta."
Yến Lâm không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt cũng trở nên kém thân thiện hẳn: "Các ngươi..."
Văn Triều và Thừa Diễn đồng thời mở miệng: "Không có gì đâu sư tôn, chỉ là tối hôm qua có cãi nhau mấy câu..."
"Đêm qua ta đi tìm Phong Minh sư đệ để khiêu khích đệ ấy, thế nhưng đệ ấy chỉ dùng một chiêu đã đánh ta ngã lăn ra đất..."
Văn Triều: "..."
Cái thằng ngu này!
Nhưng Yến Lâm đã thành công nắm bắt được điểm mấu chốt. Hắn nhìn về phía Thừa Diễn dò hỏi: "Khiêu khích?"
Thừa Diễn lập tức quỳ xuống đất: "Chưởng môn ta sai rồi! Ta nhất thời nóng đầu, ta đã bị Phong Minh sư đệ giáo huấn rồi! Ngài tha cho ta đi!"
Văn Triều thở dài, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người ngốc như vậy. Bỗng nhiên bả vai bị ai đó chọc chọc, vừa quay đầu lại đã thấy Thanh Ngô thần bí mà cười với y, ngoắc ngoắc ngón tay.
Y nghi hoặc mà thò lại gần, cảm thấy cặp mắt đào hoa của Thanh Ngô hàm chứa vài điều không có ý tốt: "Tiểu sư điệt ngoan, ta cho ngươi xem bảo bối này, đây là thứ ta tìm thấy ở nhân gian. Nghe nói cái này ở nơi đó từng nổi tiếng một thời gian."
Vừa nói, hắn vừa vén tay áo lấy ra một vài cuốn sách chữ, có tiêu đề chói lọi:
"Bá đạo Ma Tôn và mỹ nhân Tiên Tôn"
"Tiên Tôn lạnh lùng và Ma Tôn ấm áp"
"Nghịch đồ luôn phạm những tội sau"
"Sư tôn làm ta đau quá, ta phải làm sao đây?"
Văn Triều: "..."
---------------------------------------------------
Đôi lời của Nắng: Khô lời luôn chứ nói cái vẹo gì nữa :))))))
Commentaires