[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 5
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 1, 2024
- 14 min read
Updated: Oct 2, 2024
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 5
Văn Triều nhíu mày, thầm nghĩ y và sư tôn cũng chỉ đơn giản là tình nghĩa sư đồ, thế mà Thừa Diễn còn ngồi đó đoán già đoán non...... Quả nhiên vẫn không nên cho hắn bình tiên dược kia.
Thấy y đứng dậy muốn rời đi, Thừa Diễn nhận ra hắn giận rồi, vội tiến lên giữ y lại: "Là ta nói năng bậy bạ! Phong Minh sư đệ ngươi đừng để trong lòng."
Văn Triều lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ta phải về xử lý tấm da thỏ này."
Thừa Diễn vò đầu: "Ừm..."
Văn Triều đi được hai bước, lại đi vòng trở lại, tính phi tang nội tạng còn lại của con thỏ thì phát hiện nội tạng thỏ đã thiếu đi một ít, bên cạnh còn có dấu vết vật bị kéo túm.
Nhanh như vậy... Đã bị thú hoang ngậm đi rồi sao?
Hắn hỏi Thừa Diễn: "Lúc nãy ngươi có thấy thứ gì tới gần đây không?"
"Không có."
Văn Triều lầm bầm lầu bầu: "Chẳng lẽ là chim ưng?"
"Nơi này đâu có chim ưng đâu?"
"Đang bay trên trời kìa?"
Thừa Diễn ngẩng đầu nhìn lên không trung, đúng là có vài vệt trắng xẹt qua không trung: "Đó là cú tuyết mà tiểu sư thúc nuôi mà, nó là linh thú, nó không ăn vụng đâu."
"...Thế à." Văn Triều ngồi xổm xuống, nhìn thấy trên nền tuyết có một dấu chân, giống như giống chân động vật thuộc họ mèo.
Trên núi tuyết này có mèo à?
Vật nhỏ đó còn chọn lựa đồ để ăn nữa, chỉ ăn tim phổi, những thứ khác vẫn như cũ.
Văn Triều không nghĩ thêm nữa, thiêu cháy toàn bộ đống nội tạng còn lại, đêm nền tuyết trả lại như trước khi y tới đây.
Khi y từ biệt Thừa Diễn, đối phương vẫy tay với hắn kêu lên: "Có rảnh thì tìm ta đi chơi nhá!"
Thừa Diễn huynh...... Tâm địa cũng không xấu, chỉ là có chút khờ.
Văn Triều mang xe lăn về Bạch Lộc cư, thấy Yến Lâm vẫn chưa ra ngoài, nhịn không được ngồi lên thử.
Cây cối trên núi, thấm đẫm tuyết, toát ra khí lạnh tựa như trời sinh. Sau một lúc ngồi đó, y cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, bèn dùng lửa nướng xe lăn thêm một lần nữa để hơi lạnh bên trong bốc hơi đi ít nhiều.
Khi đã làm ấm, y thử dùng linh lực để điều khiển xe lăn. Nhưng do không kiểm soát được lực, y đã rót quá nhiều linh lực vào, khiến xe lăn vụt đi như tên bắn. Vui lòng đọc truyện tại wattpad: nangthuytinh112, những nơi khác đều là ăn cắp
...Không xong rồi, phía trước là nơi ở của Yến Lâm, sẽ đánh thức sư tôn mất!
Văn Triều liều mạng cố gắng thu linh lực lại, nhưng trong tình thế cấp bách, y vội vàng luống cuống không thể làm được gì. Xe lăn hoàn toàn mất khống chế, và y thấy mình sắp va vào cửa phòng.
Khi chỉ còn một khoảnh khắc nữa là đụng vào cửa, cửa phòng đóng chặt bỗng mở ra từ bên trong. Xe lăn va mạnh vào bậc thềm, Văn Triều theo quán tính bị hất ra ngoài. Ngay sau đó, một luồng linh lực nhẹ nhàng đỡ lấy y. Y lảo đảo hai bước, và khi đứng vững, vừa lúc dừng lại trước mặt Yến Lâm, nhìn thẳng vào mắt hắn. Yến Lâm ngồi bên giường, hình như vừa mới đứng dậy, tóc đen chưa kịp búi xõa trên vai, trên người vẫn còn lưu lại chút lười biếng của giấc ngủ. Người này tựa như được sinh ra với một hơi thở lạnh lẽo.
Văn Triều khẽ buông mắt: "Sư tôn... chân người còn đau không?"
Môi Yến Lâm hơi mấp máy.
Trong kinh mạch hắn có một luồng linh lực nóng bỏng, dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể áp chế hay loại bỏ nó. Loại linh lực này, trời sinh đã khắc chế y, đi đến đâu để lại cảm giác bỏng rát đau đớn nơi đó.
Nhưng trên mặt hắn, không một tia thống khổ nào hiện lên, như thể người đang bị cơn đau rát đang hành hạ không phải hắn: "Không đau."
Văn Triều không thể tin vào lời hắn. Y nhớ rất rõ Yến Lâm đã bị cơn đau đó tra tấn suốt 500 chương! Lúc nghiêm trọng nhất, toàn bộ tâm mạch của hắn đều bị bỏng rát, thức trắng đêm nôn ra máu, ngay cả việc đả tọa cũng không thể thực hiện.
Càng nghĩ, y càng thấy lo lắng. Y không còn thời gian để trì hoãn nữa; phải cố gắng tìm ra đan dược giống như trong nguyên tác đã từng đề cập để sư tôn chữa thương.
Yến Lâm nhìn ra phía sau hắn, dừng lại...ở chiếc xe lăn: "Đây là cái gì?" Vui lòng đọc truyện tại wattpad: nangthuytinh112, những nơi khác đều là ăn cắp
"Đây là xe lăn ta làm cho sư tôn," Văn Triều quyết đoán đập bỏ cái bậc cửa, đẩy xe lăn đến trước mặt Yến Lâm, "Sư tôn thử một chút xem, chỉ cần dùng một chút linh lực là nó có thể hoạt động rồi."
Lực chú ý của Yến Lâm lại chỉ dừng ở câu đầu tiên: "Ngươi...tự tay làm sao?"
Văn Triều gật đầu.
Y đỡ Yến Lâm ngồi lên xe lăn. Khi đặt cánh tay lên tay vịn, hắn cảm nhận được khí lạnh còn đọng lại từ thân gỗ đã sống hàng trăm năm trên núi, nhưng lúc này lại ấm áp đến lạ. Rõ ràng, chiếc xe lăn này đã được người kia dùng lửa cẩn thận nướng qua.
Sắc mặt hắn khẽ động: "Phong Minh có tâm."
Ái đồ của hắn, khi thấy sư phụ cần nghỉ ngơi, đã tự tay làm một chiếc xe lăn, tỉ mỉ mài giũa từng linh kiện. Y còn chu đáo nghĩ đến việc thân cây vẫn còn nhiễm khí lạnh, nên cố ý dùng linh hỏa đốt nó để loại bỏ khí lạnh, giúp hắn không bị ảnh hưởng từ đó.
Đến mức như thế, bảo hắn phải làm sao...
Phải làm sao để kiềm chế cảm giác rung động thường trực, chỉ chờ cơ hội trào dâng mãnh liệt?
Phải làm sao để dứt bỏ suy nghĩ muốn giữ đồ nhi yêu dấu bên cạnh mãi mãi, nhốt y trong Bạch Lộc cư, giam cầm y trong mật thất không ai phát hiện, dùng xiềng xích tinh mỹ nhất khóa chặt lại. Như vậy, không ai có thể cướp y khỏi hắn, không ai có thể cắt đi đôi cánh của y, cũng sẽ không ai làm cho y chịu đựng một chút thương tổn nào.
Yến Lâm nắm chặt tay vịn của xe lăn, dùng sức đến mức đầu ngón tay trở nên trắng bệch, cảm nhận linh lực nóng bỏng trong cơ thể cuồn cuộn điên cuồng như đang quất từng roi trừng phạt mình.
Thân là tiên môn thủ tọa, hắn lại có những suy nghĩ đáng khinh như vậy...
Ngay cả khi liệt hỏa thiêu đốt y đến mức bỏng rát đau đớn, hắn cũng không muốn né tránh. Chỉ cần đó là thứ đồ đệ tặng, cho dù phải chịu thương tổn, hắn cũng nguyện ý.
Hắn luôn cảm thấy, đạo tâm của mình sớm hay muộn cũng sẽ tan vỡ, sẽ nát vụn trong thiên kiếp.
Văn Triều thấy sắc mặt hắn dị thường, cuống quít dò hỏi: "Sư tôn... miệng vết thương của người lại đau sao?"
"Không có việc gì." Yến Lâm chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, cả người thả lỏng, khôi phục vẻ bình tĩnh như xưa.
Hắn đã khắc chế được trăm năm nay, thêm trăm năm nữa thì có gì.
Phong Minh như một con chim, là xích ô, dĩ nhiên lúc nào cũng muốn vỗ cánh bay cao, chứ không muốn bị nhốt trong lồng vàng.
Hắn cầm chén trà nhỏ trên bàn, trà đã lạnh, vừa lúc giúp y dập tắt liệt hỏa trong lòng: "Những ngày gần đây, Phù Vân phong có khả năng không an bình. Ngươi nên cẩn thận một chút. Nếu có người khả nghi, không nên tiếp cận, phải về báo cho ta trước."
Văn Triều không hiểu: "Vì sao lại không an bình?"
Yến Lâm vừa muốn nói tiếp, bỗng nhiên nghe được một thanh âm vang lên ngoài cửa: "Sư tôn! Không xong rồi, đã xảy ra chuyện!" Vui lòng đọc truyện tại wattpad: nangthuytinh112, những nơi khác đều là ăn cắp.
Phong Xu vội vội vàng vàng chạy vào, thở hổn hển nói: "Chưởng môn Thiên Kiếm Môn đột nhiên đến thăm, còn mang theo một đám đệ tử đến chân núi, nói cái gì cũng không chịu đi còn muốn leo lên Thông Thiên Thang, một hai đòi chúng ta phải mở pháp trận...Có mấy sư huynh đệ đã đi khuyên can họ, hiện tại bọn họ đang đi lên!"
Ánh mắt Yến Lâm sắc bén, tới nhanh thật đấy
Hắn buông tách trà xuống: "Bọn họ dẫn tới bao nhiêu người?"
Phong Xu: "Khoảng...hơn một trăm."
Hơn một trăm à, hình như cũng không giống tới thăm, mà là tới kiếm chuyện.
Văn Triều nhíu mày, bây giờ hắn mới biết Yến Lâm nói "Không an bình" có nghĩa là gì. Phù Vân Phái xưa nay môn phái chính đạo, vị trí "Đệ nhất tiên môn"vẫn sừng sững ở đó mấy trăm năm nay, cây to đón gió, vô số người kính ngưỡng, cùng với đó là vô số người ghen ghét. Bây giờ, đệ nhất tiên môn thế nhưng lại chứa chấp một ma tu, đã có người gấp không chờ nổi mà lao tới muốn dùng việc này để tác động đến địa vị của Phù Vân Phái, đúng là một lũ cháy nhà mà đi hôi của, nhân lúc người ta khó khăn thì chỉ chực chờ cho thêm một dao.
Nếu Phù Vân Phái sụp đổ, những môn phát suốt ngày nhìn chằm chằm chực chờ cơ hội giậu đổ bìm leo đó sẽ không từ thủ đoạn lao vào cắn xé.
Văn Triều nắm chặt nắm tay, thầm nghĩa đám người này thật không biết xấu hổ, ngày xưa đứng dưới bóng cây Phù Vân Phái tiếp nhận sự che chở không nề hà, một đám trơ mặt tới nịnh bợ, bây giờ Phù Vân Phái mới gặp chút vấn đề nhỏ, chúng nó ngay lập tức vứt chén chửi má nó.
Thiên Kiếm Môn này...y có chút ấn tượng, mấy trăm năm trước, Thiên Kiếm Môn cũng miễn cưỡng có thể coi là tiên môn đại phái số một số hai trong tu tiên giới, chỉ tiếc rằng quá tự cho mình là nhất, chưởng môn đời này càng kém hơn so với chưởng môn đời trước, danh tiếng càng ngày càng kém, hiện giờ đã trên đà xuống dốc.
Nhìn vào người ta biết ngay, chưởng môn đương nhiệm của Thiên Kiếm Môn cũng chỉ là chó cùng rứt giậu, muốn gặm Phù Vân Phái một miếng thịt, để kéo dài tuổi thọ của môn phái mình.
Văn Triều nói: "Sư tôn, ta..."
Yến Lâm giơ tay đánh gãy lời hắn: "Chuyện này ngươi không xử lý được, bây giờ việc ngươi nhập ma đã không thể giấu diếm được nữa, Thiên Kiếm Môn tới khiêu khích cũng chỉ là khởi đầu mà thôi, phải mạnh tay với bọn chúng, nếu không cho bên ngoài thấy được thái độ của chúng ta, việc này sẽ dây dưa không dứt."
Trong lòng Văn Triều căng chặt, đêm qua rõ ràng sư tôn đã làm toàn bộ đệ tử trong môn phái đều lâm vào ngủ say, thế mà tin tức vẫn có thể truyền ra bên ngoài nhanh như thế, ngoài kia không biết có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Phù Vân Phái.
Yến Lâm gọi hắn đến trước mặt: "Ngươi đáp ứng vi sư, sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều phải giữ vững đạo tâm, không được vì những thứ bên ngoài làm vẩn đục nó, làm được không?"
Văn Triều dùng sức gật đầu: "Ta có thể."
Vui lòng đọc truyện tại wattpad: nangthuytinh112, những nơi khác đều là ăn cắp.
"Tốt lắm," Yến Lâm không nhiều lời nữa, "Dắt hươu của bổn tọa tới đây."
Đàn tiên lộc kia được nuôi ở bên trong Bạch Lộc cư, Phong Xu dắt ba con đến trước cửa, lo lắng nói: "Sư tôn, chân của người..."
"Không sao." Yến Lâm lên lưng hươu, "Theo vi sư xuống núi."
--
Khi Văn Triều cùng sư tôn đến chân núi, nhìn thấy đệ tử Phù Vân Phái đang cãi nhau với đệ tử Thiên Kiếm Môn, đám người ồn ào túi bụi, mà giọng lớn nhất lại là Thừa Diễn một thân áo tím chói lọi.
Thừa Diễn đã tức giận đến đầu bốc khói, dù cách thật xa vẫn có thể nhìn thấy gương mặt đỏ bừng cùng cái trán nổi đầy gân xanh của hắn. Vui lòg đọc truyện tại wattpad: nangthuytinh112, những nơi khácc đều à ăn cắp
Hắn gân cổ lên hô lớn: "Nhập ma thì sao? Phong Minh sư đệ của bọn ta một không thương thiên hại lý, hai không có giết người phóng hỏa, chọc đến Thiên Kiếm Môn các ngươi lúc nào chứ!?"
Văn Triều nghe được giọng nói của hắn thì rất là khiếp sợ, hắn nhớ rõ vị này tối hôm qua vẫn còn nói Phù Vân Phái cùng ma tu không đội trời chung cơ mà.
Nếu không phải những đệ tử khác ngăn lại, Thừa Diễn sợ là đã lao ra khỏi Thông Thiên Thang rồi, gọi thiên lôi tới đánh chết nhóm người cứ như ruồi bọ kêu ong ong không ngừng này. Hắn chỉ vào mũi của một lão giả: "Đúng là cái đồ già mà không nên nết, ân huệ của Phù Vân Phái đối với các ngươi còn chưa đủ lớn hay sao! Chỉ là chúng ta có một đệ tử không may bị tẩu hỏa nhập ma thôi, thế mà các ngươi đã kéo đến vấn binh hỏi tội như thế ?!"
Lão giả kia râu tóc bạc trắng hết cả rồi, đúng là chưởng môn của Thiên Kiếm Môn Nguyên Thương Bình. Lão chậm rãi vuốt chòm râu: "Tiểu bối của quý phái quá vô lễ. Thế nhân đều biết, môn quy Phù Vân Phái nghiêm ngặt, xưa nay không đội trời chung với ma tu, mà nay quý phái lại xuất hiện ma tu, chả lẽ không định giao ra hắn ra đây, chém chết tại chỗ, lấy việc đó mà chấn chỉnh môn quy?"
Hắn vừa dứt lời, đệ tử Phù Vân Phái sôi nổi chửi lại hắn: "Dựa vào cái gì muốn chúng ta giao Phong Minh sư huynh cho ngươi, ngươi là cái thá gì, quản việc nhà chúng ta làm cái gì?"
"Tưởng trên mặt mình dát vàng chắc, loại như ngươi mà cũng xứng đại diện cho chính phái, cút đi!"
"Đừng chửi, đừng chửi nữa, chưởng môn tới!" Vui lòg đọc truyện tại watpad: nangthuytinh112, những nơi khác đều là ăn cắp.
Trong tiếng người ồn ào, hươu trắng bỗng nhiên xuất hiện, trên lưng hươu là bóng người mặc bạch y, một đầu tóc đen như mực, cho dù thân ảnh vô thanh vô tức hiện ra, nhưng cũng làm cho tất cả người ở nơi này ngậm hết miệng lại, lui sang hai bên Thông Thiên Thang, nhường đường cho người vừa đến.
Yến Lâm từ trên lưng hươu bước xuống dưới, bước từng bước một theo thềm đá tiến về phía trước, y bước đi rất chậm, nhưng theo mỗi bước chân trên từng bậc thang uy áp cũng nặng nề tăng lên từng tầng từng tầng.
Thanh âm lạnh lẽo như kết thành sương lạnh, chuẩn xác mà vang vào tai mỗi người: "Nguyên chưởng môn, môn quy Phù Vân Phái dựa vào ngươi mà cũng có thể thay bổ tọa định đoạt?"
Lời kia vừa thốt ra liền tràn ngập uy áp kinh người, các đệ tử ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
"Quý phái cũng không khỏi duỗi tay quá dài, " Yến Lâm đứng cách đối phương mười mấy bậc thang, lạnh lùng nói: "Nghe các đệ tử trong môn hạ nói, Nguyên chưởng môn cảm thấy Thông Thiên Thang của bổn phái chướng mắt. Không sao, bổn tọa sẽ đem nó cất đi là được."
Nói xong, hắn phất tay, thạch đèn hai bên sườn núi đồng loạt chuyển động, pháp trận nháy mắt đóng lại.
Nguyên Thương Bình bỗng lùi lại một bước, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống trán.
Đúng là họ đã nói thang trời là thứ vướng bận, nhưng chỉ là mượn chuyện này làm cái cớ. Ai ngờ Yến Lâm vừa thấy mặt liền ra oai phủ đầu, thật sự đem pháp trận đã yên ổn mấy trăm năm qua đóng lại!
Một khi đóng pháp trận lại, bọn họ chẳng khác nào như kiến mà đấu với gấu, Phù Vân Phái có một bầy cao thủ, trong mấy tiểu bối đã có đến có mấy vị Nguyên Anh đại năng, Thiên Kiếm Môn chỉ là lũ quèn, sao dám làm đối thủ của Phù Vân Phái?
Nguyên Thương Bình trăm triệu lần không nghĩ tới Yến Lâm vì bảo vệ một ma tu, mà thái độ kiên quyết thế như thế, cảm nhận được sự việc đang ngày càng mất khống chế, vội cúi đầu nói: "Thanh Nhai Tiên Tôn bớt giận..."
"Đa tạ chưởng môn!" Thừa Diễn đánh gãy lời nói của lão, quanh thân hắn vang lên tiếng sấm nho nhỏ, "Chưởng môn Thiên Kiếm Môn nói năng lỗ mãng với Phong Minh sư đệ, để đệ tử..."
"Thừa Diễn," Yến Lâm nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Nguyên chưởng môn tự mình tới chơi, tất nhiên là bổn tọa phải tự mình chiêu đãi, ngươi lui ra."
Thừa Diễn giật mình, thu hồi lôi quang lui qua một bên: "Vâng."
Văn Triều đứng phía sau Yến Lâm, ánh mắt hắn luôn dừng lại trên người sư tôn, thấy y nện bước vững vàng, hoàn toàn không giống bộ dáng bị thương nặng chưa lành.
Sao có thể?
Với thương thế của hắn lúc này, hẳn là hoàn toàn không đứng lên nổi mới đúng.
Y cố gắng nén lại nội tâm tràn ngập nghi vấn, lại nghe thấy Nguyên Thương Bình nói: "Ta nghe nói Thanh Nhai Tiên Tôn đêm qua bị ma tu làm bị thương, nên cố ý đến hỏi thăm, không ngờ lại xảy ra tranh chấp, mong rằng Tiên Tôn thứ tội."
"Bổn tọa bị ma tu gây thương tích sao?" Yến Lâm một tay đem Văn Triều túm tới trước mặt hắn, "Ngươi nói ma tu, là đang ám chỉ đồ đệ của bổn tọa à?"
Văn Triều bị y kéo đến trước đám đông đang nhìn chăm chú, ma văn trên mặt cũng quên che lấp đi, ma văn đỏ tươi khiến đám đệ tử Thiên Kiếm Môn ồ lên: "Nhìn kìa... Đúng là ma tu rồi!"
"Thật là đáng sợ, Phù Vân Phái thật sự chứa chấp ma tu!"
"Người kia là...đại đệ tử của Thanh Nhai Tiên Tôn đúng không? Trời ạ, không thể tin được thế mà là y..."
Ngữ khí của Yến Lâm vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng câu trả lời lại đầy chân thật và đáng tin: "Đồ đệ của bổn tọa đương nhiên là do bổn tọa dạy dỗ. Mặc dù y đã nhập ma, nhưng bổn tọa nhất định sẽ dẫn đường y trở về chính đạo. Nguyên chưởng môn sáng sớm đã tới Phù Vân Phái của ta khởi binh vấn tội, không thể bịa đặt rằng bổn tọa bị ma tu gây thương tích, cũng không thể nghi ngờ rằng bổn tọa không biết dạy dỗ đồ đệ. Uổng công làm thầy đúng không?"
Lời hắn nói vô cùng nặng nề, mồ hôi lạnh của Nguyên Thương Bình lăn xuống ngày càng nhiều, làm ướt cả trán. Râu tóc lão run rẩy, mu bàn tay già nua nổi gân xanh. Nhưng vì tương lai của Thiên Kiếm Môn, vì không muốn phụ lòng kỳ vọng của đông đảo đệ tử, lão vẫn căng da đầu, cố gắng nói: "Tuy nói như vậy, nhưng ai biết sau này y có thể tự nhiên phát điên và gây thương tích cho người khác hay không? Ngay cả Thanh Nhai Tiên Tôn cũng không thể bảo đảm điều đó không bao giờ xảy ra. Nếu y đi làm hại thế gian, Tiên Tôn sẽ xử trí như thế nào đây?"
"Nguyên chưởng môn có cao kiến gì?" Yến Lâm hỏi.
Nguyên Thương Bình khom người, giơ tay cao qua đỉnh đầu, hành lễ một cách trang trọng: "Tại hạ nghe nói trăm năm trước, Thanh Nhai Tiên Tôn đã từng đến núi Thiên Trụ, nơi cao nhất của Tu Tiên giới, và tìm thấy một quả thần hỏa gọi là 'Tuyết Trung Diễm' ở nơi đó. Sau này, ngươi đã tặng nó cho ái đồ Phong Minh, chính là vị ma tu tóc bạc bên cạnh Tiên Tôn. Thần hỏa ấy chắc chắn sẽ mang thần tính, màu sắc của ngọn lửa sẽ phụ thuộc vào tâm cảnh của người nắm giữ nó mà phát sinh thay đổi. Nếu tâm tính thuần lương, ngọn lửa sẽ hiện ra màu đỏ; nếu trong lòng có điều xấu xa, ngọn lửa sẽ mang màu đen."
Lão ngẩng đầu: "Muốn biết người này có lòng làm hại người khác hay không, chỉ cần gọi thần hỏa, nhìn là biết ngay." Vui lòng đọc truyện tại watpad: nangthuytinh112, những nơi khác đều là ăn cắp.
---------------------------------------------
Ủa vô ăn cắp hả, coi có nhục cái mặt không? Ngon coppy luôn dòng này đi, mắc cái gì ăn cắp còn xóa cái dòng có tên tao vậy hả, cái lũ chó!!!!
Xin lũi vì mấy bạn đọc truyện vì dòng này nhưng mà tại tui bị reup truyện huhhu
Comments