top of page

[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 18

Tác giả: Lộc Thập

Chuyển ngữ & Editor: Nắng

Chương 18



Bảo vật trân quý nhất của ác long sao?

Văn Triều hơi nhíu mày — theo miêu tả trong nguyên tác, Tam Yêu Quật này vốn là nơi cư ngụ của một yêu quái mang huyết mạch cự long, có tập tính thiên về loài rồng phương Tây, thích thu thập những châu báu lấp lánh. Vậy sao nó lại coi tiên thảo như báu vật trân quý?

Cốt truyện lại xuất hiện sai lệch sao? Nhưng trước đó, Thanh Chập sư bá cũng đã nói rằng long yêu này sở hữu rất nhiều châu báu.

Văn Triều không dám vội kết luận, bởi kể từ khi y xuyên vào cuốn sách này, cốt truyện đã thay đổi quá nhiều so với nguyên tác. Thêm vào đó, thiếu niên thỏ yêu đã bị nhốt ở đây từ lâu, có lẽ nó hiểu rõ về tập tính của long yêu hơn bọn họ.

Y nhẹ nhàng đặt tay lên vai thiếu niên: "Không sao đâu, chúng ta sẽ không dễ dàng bị ác long ăn thịt như thế. Nếu ngươi biết Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo ở đâu, có thể dẫn chúng ta đến đó không?"

Thiếu niên vừa nghe vậy, sắc mặt còn kinh hãi hơn trước. Nó đang ngồi dưới đất, đột nhiên lùi về phía sau vài bước, làm cho đống xương cốt trên mặt đất va vào nhau tạo nên âm thanh hỗn loạn. Giọng nói của nó gần như nức nở: "Xin các ngươi buông tha cho ta! Ta sẽ không dẫn các ngươi đi, ta sẽ bị nó ăn mất!"

Thanh Ngô trầm tư, cảm thấy nếu theo phong cách hành sự của Yến Lâm, lúc này hẳn là đã rút kiếm đặt lên cổ thiếu niên, lạnh lùng thốt ra một câu: "Dẫn đường."Bạn đang đọc truyện tại watpad: Nangthuytinh112

Nhưng hắn, chung quy không phải là sư huynh của mình, kẻ như ma quỷ ấy. Thanh Ngô nở một nụ cười ấm áp như gió xuân với thiếu niên: "Thế này đi, nếu ngươi đồng ý dẫn chúng ta đi tìm Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo, chúng ta sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi. Sau khi lấy được thứ cần tìm, chúng ta sẽ đưa ngươi ra khỏi huyệt động này, thả ngươi tự do — ngươi nghĩ sao?"

Văn Triều cảm nhận một chút, phát hiện nơi này có một tầng kết giới mỏng, chỉ đủ để giam giữ người thường và những yêu quái có đạo hạnh thấp. Nếu bọn họ muốn đưa thiếu niên ra ngoài, thật sự không có gì khó khăn.

Điều kiện này hiển nhiên đã làm thiếu niên động lòng, đôi mắt thỏ đỏ hoe của nó ngấn nước: "Thật... thật vậy sao? Các ngươi thật sự có thể đưa ta ra ngoài?"

Thanh Ngô mỉm cười, đôi mày cong lên: "Đương nhiên rồi."

Bạch xà trên vai Văn Triều thè lưỡi, dường như không hài lòng với cách xử lý của sư đệ: Đừng chậm trễ nữa, nhanh lên. Từ sâu trong huyệt động có yêu khí mạnh mẽ đang truyền đến, cố gắng đừng chạm mặt trực tiếp với nó. Nếu không, với thực lực của ngươi, chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.

Thanh Ngô đáp: Biết rồi.

Văn Triều duỗi tay kéo thiếu niên đứng dậy. Nhưng ngay khi nó vừa đứng lên thì có thứ gì đó từ trong ngực rơi ra, lăn vào đống xương trắng.

Thứ đó dường như vô cùng quan trọng đối với thiếu niên, nó lập tức hoảng loạn, cúi xuống lật tìm giữa đống xương: "Trở lại, trở lại!"

Văn Triều không thấy rõ vật đó là gì. Sau một lúc lâu, thiếu niên cuối cùng cũng tìm thấy nó từ trong đống xương vụn, gắt gao ôm chặt vào ngực, thở phào nhẹ nhõm: "May quá... vẫn còn đây."

Đó là... một cái trống bỏi cũ nát.

Thứ đồ chơi phàm tục này, tại sao lại nằm trong tay một yêu quái?

Mang theo sự nghi hoặc, Văn Triều nhẹ giọng hỏi thiếu niên: "Thứ này... ngươi lấy từ đâu?"

"Đây là vật mẹ ta để lại cho ta." Thiếu niên nắm chặt chiếc trống bỏi không buông, từ kẽ ngón tay của hắn có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt trống vẽ hai con thỏ, nhưng do thời gian đã lâu, màu sắc gần như phai hết. "Mẹ ta là con người, còn cha ta là yêu."Bạn đang đọc truyện tại wattpad: Nangthuytinh112

"Ngươi là bán yêu?" Thanh Ngô nói, "Chẳng trách yêu lực của ngươi yếu ớt như vậy."

Thiếu niên gật đầu: "Đúng vậy, vì ta là bán yêu nên ác long không thèm ăn ta. Nó khinh thường ta, nó nói ta là tạp chủng, máu người không thuần, máu yêu cũng không thuần, rồi ném ta ở đây, mặc kệ sống chết của ta. Ta không thể trốn thoát khỏi đây, ở nơi này không có gì để ăn cả, chỉ có thể... uống chút nước đọng từ khe nham thạch, và gặm... gặm những mảnh thịt còn sót lại trên đống xương này."

Nó càng nói càng uất ức, cuối cùng nghẹn ngào khóc nấc lên: "Xin lỗi... ta không muốn làm vậy, nhưng ta đói quá. Ta không muốn chết, ta... cầu xin các ngươi, cứu ta ra khỏi nơi này, cầu xin...các người...h.u...hu....hu..."

Vì sóng sót mà phải ăn những mảnh thịt thối còn dính trên thi cốt, nghe thế nào cũng thấy thật thê lương. Trong đám đệ tử, có người không nỡ tiếp tục nghe: "Tiểu sư thúc, chúng ta hãy dẫn nó ra ngoài đi. Dù là bán yêu, nhưng loài thỏ yêu vốn tính tình ôn hòa, sẽ không dễ dàng gây hại cho người."Bạn đag đọc truyện tại watpad: Nangthuytinh112

"Đúng vậy, thật quá thảm. Con ác long kia đúng là quá đáng!"

Tễ Lam lục tìm trong nhẫn trữ vật của mình, lấy ra một gói bánh bao bọc trong giấy dầu: "Tiểu đệ thỏ, cầm lấy cái này đi. Dù ta đã tích cốc, nhưng vẫn không kiềm được cái miệng, luôn phải mang theo chút đồ ăn bên mình. Đúng lúc, ngươi ăn tạm đi."

Ánh mắt thiếu niên lập tức bị gói bánh hấp dẫn, mùi hương khiến nó nuốt nước miếng liên tục, nhưng lại không dám duỗi tay ra nhận: "Ta... ta..."

Thanh Ngô nhẹ nhàng nói: "Cầm lấy đi."

Lúc này, thiếu niên mới run rẩy vươn ngón tay mảnh khảnh, run run nhận lấy miếng bánh, nước mắt rơi như mưa: "Cảm... cảm ơn tỷ tỷ, cảm ơn tiên gia!"

Nó đã bị đói quá lâu, lập tức ôm bánh mà gặm ngấu nghiến. Một đệ tử lo nó bị nghẹn, vội đưa thêm túi nước cho nó.

Trong khi đó, Thanh Ngô cảm nhận được yêu khí mỗi lúc một mạnh hơn bay đến theo gió. Hắn quay sang đáp lại vị đệ tử ban nãy: "Dẫn nó ra ngoài là điều chắc chắn phải làm. Nhưng chúng ta cũng phải tìm được Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo, vì vậy, vẫn cần thỏ con dẫn đường giúp chúng ta."

Thiếu niên thỏ yêu mặt mày lấm lem nước mắt, trông rất đáng thương. Văn Triều nhẹ nhàng dùng tay áo lau nước mắt cho nó. Trong đầu y chợt hiện lên hình ảnh những đứa trẻ mồ côi trong viện phúc lợi, những đứa trẻ bị bỏ rơi vì sinh ra với khiếm khuyết bẩm sinh, hoặc trở thành cô nhi sau khi người thân đột ngột qua đời, phải lang thang ngoài đườngă n xin, thậm chí bới thùng rác tìm thức ăn.Hãy đọc truyện tại wattpad: Nangthuytinh112

Thiếu niên trước mắt y dường như cũng là một trong số những đứa trẻ bất hạnh đó.

Giọng nói của Văn Triều vô cùng dịu dàng, phảng phất như mang theo sự an ủi tự nhiên: "Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi. Sau khi rời khỏi nơi này, ta sẽ tìm cho ngươi một chỗ ở tốt, sẽ không để ngươi bị tổn thương thêm nữa."

Thiếu niên ngơ ngác nhìn y, miếng bánh trong miệng cũng quên nhai. Dù gương mặt của người trước mắt mang dấu vết ma tộc với những hoa văn đỏ rực, nhưng cả người y lại tỏa ra một sức hút kỳ lạ, khiến cho người ta không tự chủ mà muốn dựa vào — ngay cả yêu quái cũng không ngoại lệ. Hãy đọc truyện tại watpad: Nangthuytinh112

"Được," nó khẽ gật đầu, "Ta sẽ dẫn các ngươi đi tìm Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo."

Nghe vậy, Văn Triều thở phào nhẹ nhõm, rồi nhéo nhéo đôi tai thỏ mềm mại của thiếu niên: "Phải rồi, ngươi tên là gì?"

"Ta không có tên, khi mẫu thân còn sống, bà gọi ta là 'A Bạch'."

"Khi mẫu thân còn sống..."

Cũng phải thôi, bán yêu có tuổi thọ dài như yêu tộc, dù trông thiếu niên như vẫn còn trẻ, nhưng thật ra có lẽ nó đã sống được một hai trăm năm rồi. Còn mẹ nó, chỉ là một con người bình thường, làm sao có thể còn sống đến giờ.

Văn Triều xoa đầu thiếu niên, rồi nhẹ nhàng đỡ nó đứng dậy từ trên mặt đất: "Chúng ta đi thôi, A Bạch."

Văn Triều cùng thiếu niên đi ở phía trước, Thanh Ngô tiện tay phá vỡ kết giới trong huyệt động, thân hình lơ lửng, không chạm đất mà bay theo phía sau. Truyền âm cho bạch xà trên vai Văn Triều: Lần này sao ngươi không nói gì đi, chỉ biết thúc giục ta thôi. Sao không thử đi thúc giục đồ đệ của ngươi ấy?

Yến Lâm vẫn im lặng, không đáp lại.

Thanh Ngô tiếp tục: Ta thấy y dường như rất để tâm đến tiểu thỏ yêu kia đấy, ngươi không sợ lại có thêm một đối thủ tranh giành nữa à?

Giọng Yến Lâm nhàn nhạt: Y chỉ cảm thấy thương hại thỏ yêu thôi. Ta nhận ra y dễ sinh lòng thương với trẻ con hoặc những người yếu thế. Y đối xử tốt với Phong Xu cũng vậy, chỉ là sự quan tâm giống như huynh trưởng mà thôi.

Thanh Ngô cười khẽ: Nhưng chưa chắc đâu, lỡ Phong Xu cũng thích y thì sao?

Yến Lâm bình thản: Không có khả năng. Phong Xu do ta trông nom từ nhỏ, tính tình nó thế nào ta rõ nhất.

Thật sao... Thanh Ngô vuốt cằm, đôi mắt đào hoa cong lên một cách gian tà: Nhưng theo như ta biết, trong mấy câu chuyện tình ái, "Đại sư huynh" luôn là một chức nghiệp nguy hiểm đấy.

Bạch xà trên vai Văn Triều đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đen láy lóe lên tia hàn ý: Ta khuyên ngươi, đừng cố ý châm ngòi tình thầy trò của chúng ta.

Thanh Ngô nhún vai: Được rồi, ta không nói nữa là được chứ gì.

Bọn họ vừa mới đi được một đoạn không xa, phía sau đã vang lên tiếng kêu oán của đám đệ tử: "Tiểu sư thúc! Ngài đi từ từ chờ chúng ta với, thế này... thế này làm sao qua được?"

Thanh Ngô vô cùng thiếu trách nhiệm phẩy tay: "Tùy các ngươi muốn làm thế nào thì làm, nếu thật sự không muốn đi, cứ ở đó mà chờ ác long đến ăn thịt đi."

Dưới sự dẫn dắt của thiếu niên thỏ yêu, cả đoàn người tiếp tục tiến sâu vào trong động.

Càng đi, gió thổi càng mạnh, hơn nữa lại có nhịp điệu, lúc thì ngừng, lúc thì lại vang lên.

Giống như... tiếng thở của một con cự long đang say ngủ.

Yêu khí nồng đậm đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề, các đệ tử đi phía sau đều không dám lên tiếng, sợ rằng sẽ quấy nhiễu đến ác long đang ẩn sâu trong động.

Lối đi nơi đây rộng hơn chút so với phía trước, nhưng ở chỗ rộng nhất cũng chỉ đủ cho hai người cùng đi song song. Trên mặt đất ngoài đá vụn còn lộ ra vài đoạn xương trắng ẩn hiện.

Thừa Diễn dùng sức xoa xoa cánh tay mình, hạ giọng: "Nơi này âm u lạnh lẽo quá, sao ta càng đi càng cảm thấy rét thế này..."

"Hiện tại Yêu giới đang giữa mùa hạ, nhưng nơi này nằm sâu dưới lòng đất, nhiệt độ tất nhiên sẽ thấp hơn bên ngoài," Văn Triều cũng hạ giọng, "Hơn nữa ngươi có cảm giác được không? Bốn phía càng lúc càng ẩm ướt, phía trước chắc là có nguồn nước."

"Ca... Ca ca," thiếu niên thỏ yêu đột nhiên dừng bước, cả người khẽ run rẩy: "Ta lạnh quá, hơn nữa con đường này ta chỉ đi qua một lần. Sau đó, ta đã bị ác long nhốt lại, địa hình ở đây dường như đã thay đổi rồi... Ta không nhớ rõ đường phía trước nữa."

"Không sao," Thanh Ngô vỗ nhẹ vai nó, trấn an: "Đường phía trước chắc cũng không quá phức tạp đâu. Chúng ta có thể lần theo yêu khí mà tìm đường — để ta dẫn đường."

Nói rồi, hắn nghiêng người bước qua Văn Triều, đi lên phía trước dẫn đầu.

Văn Triều ôm thiếu niên vào trong lòng, truyền lửa từ tay mình sang để sưởi ấm cho nó. Hai người đi chậm lại, dần dần kéo giãn khoảng cách với Thanh Ngô.

Phía sau, các đệ tử thì thầm với nhau: "Có ai mang rượu không? Sao ta lại ngửi thấy có mùi rượu nhỉ? Mau lấy ra đi, cho ta uống vài ngụm để lấy can đảm tiếp tục đi."

"Ta chỉ mang theo một bình thôi... Ê, các ngươi uống vừa vừa thôi chứ!"

Đột nhiên, A Bạch vấp phải một bộ xương dưới chân, suýt ngã. Văn Triều theo bản năng đưa tay đỡ, nhưng ngay lúc đó, mặt đất dưới chân họ bất ngờ sụt lún, nứt ra. Cả hai chưa kịp phản ứng đã cùng nhau rơi xuống hố sâu.

Bạch xà không kịp bám vào vai Văn Triều, bị hất văng ra ngay trong khoảnh khắc, rồi "Oành!" một tiếng vang lớn, vô số đá vụn từ trên cao rơi xuống, chặn kín lối ra của cái hố.

Thừa Diễn hốt hoảng, từ phía sau đội ngũ chạy lên, giữa cơn địa chấn và tiếng đá rơi, hét lớn: "Phong Minh sư đệ? Phong Minh sư đệ!"







 
 
 

Comentários

Avaliado com 0 de 5 estrelas.
Ainda sem avaliações

Adicione uma avaliação
bottom of page