top of page

[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 28

Tác giả: Lộc Thập

Chuyển ngữ & Editor: Nắng

Chương 28



Editor: Nắng

"Thích ứng..." Yến Lâm thấp giọng lặp lại, ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên trang sách đã bị lửa cháy xém, "Vi sư không muốn ngươi phải chịu uất ức, cũng không muốn ngươi phải nhượng bộ với ta. Ngươi chính là ngươi, chứ không phải chỉ là... "đồ đệ của Yến Thanh Nhai" mà thôi."

Văn Triều chớp chớp mắt, đáp: "Đệ tử hiểu rõ. Nhưng đệ tử thật sự không nhượng bộ ai cả. Những gì ta nói đều là từ tận tâm can."

"Ừ, vậy thì tốt rồi." Yến Lâm chậm rãi lật thêm một trang sách, "Ngươi thật sự không định quay về sao? Ở lại đây rất nguy hiểm."

"Sư tôn yên tâm, trong sơn động này an toàn. Chỉ cần ta ở đây, thiên lôi sẽ không đánh tới được." Văn Triều nhỏ giọng nói, "Sư tôn, đừng đuổi đệ tử về nữa, được không? Ta... đã rất vất vả mới đến được đây."

Yến Lâm ngước mắt nhìn lên, đối diện với ánh mắt khẩn cầu của y. Lớp băng giá trong lòng phút chốc tan chảy: "...Tùy ngươi thôi."

Văn Triều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nói: "Vậy để đệ tử đi bảo con rồng kia rời đi."

"Ừ."

Yến Lâm cũng chẳng ngạc nhiên khi biết y cưỡi rồng tới. Trừ con rồng đó ra, chẳng còn phương tiện nào khác có thể đưa người qua được vùng đất hiểm trở thế này.

Nhưng điều khiến hắn để tâm lại là một việc khác.

Văn Triều nhanh chóng trở lại. Yến Lâm liền mở miệng hỏi: "Rốt cuộc ngươi làm thế nào thoát ra khỏi mật thất? Làm sao tìm được ta trong gió tuyết mạnh như thế?"

"Đệ tử... không thể nói." Văn Triều không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, "Sư tôn, cứ coi như là... chúng ta tâm linh tương thông đi."

"Nếu ngươi thật sự hiểu lòng ta, hẳn phải biết ta không muốn ngươi bị cuốn vào việc này."

Văn Triều không đáp, chỉ lấy từ nhẫn trữ vật ra một lọ đan dược: "Sư tôn đã hỏi đệ tử nhiều vậy, đệ tử cũng muốn hỏi sư tôn. Tại sao sư tôn chưa từng uống lấy một viên đan dược mà ta luyện?"

Yến Lâm nhìn chiếc bình thuốc quen thuộc, đồng tử khẽ co lại, có chút không tự nhiên mà dời mắt: "Đan dược này... vô dụng với vi sư."

"Sư tôn chưa từng thử, sao biết là vô dụng?" Văn Triều kiên quyết nhét lọ thuốc vào tay Yến Lâm, "Ngoại trừ viên mà ta ép sư tôn dùng ngày đó, từ khi trở về từ Yêu giới đến giờ, sao sư tôn vẫn chưa động đến một viên nào?"

Tay Yến Lâm run lên: "Ngươi... ngươi biết ta biến thành xà, lén đi theo ngươi đến Yêu giới ư..."

"Ta sớm nghe người khác nói rồi," Văn Triều đáp, "Nhưng sư tôn, chỉ cần người chịu uống đan dược này ta sẽ không truy cứu chuyện đó nữa. Thiên kiếp đang cận kề, dù chỉ giảm được một phần thương thế, phần thắng cũng tăng lên được một phần, phải không?"

Yến Lâm dường như không thể phản bác gì thêm, chỉ đành đổ một viên đan dược ra khỏi lọ rồi uống vào. Cả hai đều không nói gì nữa, chỉ im lặng ngồi bên đống lửa, bầu không khí trong sơn động lập tức trở nên yên tĩnh.

Bên ngoài gió tuyết vẫn thét gào, nhưng dù có cuồng phong mãnh liệt thế nào cũng không thể xâm nhập vào sơn động ấm áp này.

Sắc trời dần tối, Yến Lâm đọc thêm vài trang sách, nhưng do tác dụng của dược liệu, cơ thể bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Tối nay thiên kiếp sẽ không giáng xuống, có lẽ vì Văn Triều đang ở đây. Tâm thần của Yến Lâm, vốn ba ngày liên tục bồn chồn bất an, nay bỗng nhiên bình ổn lại. Hắn lười biếng tựa vào vách đá bên cạnh, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Văn Triều nhẹ nhàng đắp cho sư tôn một tấm thảm mỏng, khi xác định rằng hắn tạm thời sẽ không tỉnh lại, sau đó y mới cẩn thận rời khỏi sơn động. Vừa bước ra ngoài, gió tuyết lập tức thổi đến đến khiến y lảo đảo. Văn Triều vội tìm một chỗ khuất gió, rút từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh thiết thiên cũ kỹ.

Thanh thiết này là vật Văn Triều tìm thấy trong nhẫn trữ vật của Phong Minh, vốn được chế tạo để thu thập khoáng vật và luyện dược. Y khéo léo mài nhọn một đầu rồi biến nó thành cột thu lôi đơn giản nhưng hiệu quả.

"Tôn chủ." Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía sau, là Hắc Long với đôi mắt đỏ như máu lặng lẽ xuất hiện, "Ngài đang làm gì vậy? Có cần ngô giúp đỡ gì không?"

Văn Triều giật mình, hạ giọng nói: "Sao ngươi còn ở đây? Ta đã bảo ngươi quay về rồi mà."

"Ngô không yên tâm về ngài," Hắc Long đáp, nằm xuống bên cạnh y, rồi giang rộng cánh che chắn gió tuyết. "Vật sắc nhọn như vậy thật nguy hiểm, tôn chủ mỹ lệ như ngài, chỉ nên dùng những bảo vật sáng bóng và quý giá mới xứng thôi."

Văn Triều không dám khen ngợi con rồng này về gu thẩm mỹ của nó, chỉ lặng lẽ cầm thiết thiên lên vung vẩy thử vài lần, cảm thấy mọi thứ đã ổn thỏa.

"Ta muốn dẫn lôi," y nói, "Chỉ cần có thể dẫn đi một đạo thiên lôi, sư tôn chắc chắn có thể ứng phó với phần còn lại."

Hắc Long trầm ngâm: "Nhưng ngô nghe nói, nếu dẫn thiên lôi xuống mặt đất, nó sẽ không tính là bổ trúng và sẽ không được tính vào số lượng thiên kiếp."

"Đương nhiên không phải dẫn thẳng xuống mặt đất," Văn Triều đáp, "Mà là dẫn thẳng vào ta."

Hắc Long lập tức cảnh báo: "Ngài chỉ mới Nguyên Anh kỳ. Nếu bị thiên lôi của Luyện Hư cảnh đánh trúng, ngài chắc chắn sẽ ch·ết."

"Chính vì ta chỉ có tu vi Nguyên Anh," Văn Triều cắm thiết thiên xuống nền tuyết, thở ra một luồng khói trắng, "Thiên kiếp thường chỉ một người thừa nhận, bởi vì cường độ của thiên lôi phụ thuộc vào tu vi của người độ kiếp. Nếu có người ngoài xen vào, cường độ sẽ tăng lên. Ví dụ như nếu sư bá Thanh Chập có tu vi ngang ngửa sư tôn đến chặn lôi, số lượng thiên lôi sẽ lập tức gấp đôi."

Hắc Long trầm ngâm: "Thì ra là vậy."

"Nhưng với ta thì khác. Ta chỉ mới Nguyên Anh kỳ, trước thiên kiếp Luyện Hư cảnh, ta chẳng khác gì một hạt cát thậm chí không đáng để tính vào. Dù có tăng cường độ thiên lôi, nó cũng sẽ không ảnh hưởng lớn đến sư tôn."

Hắc Long suy tư một lúc rồi khuyên nhủ: "Lý thuyết thì nghe có vẻ hợp lý, nhưng ngài không thể chống đỡ nổi thiên lôi. Ta khuyên ngài đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy.

"Không thử sao biết được," Văn Triều nói, đồng thời mở rộng hai tay, ma văn dần tụ lại trên tay y. "Chỉ khi hoàn toàn hóa giải được năng lượng của thiên lôi, ta mới xem như ngăn chặn thành công. Nếu ta dùng ma văn cường hóa toàn thân, có thể chống đỡ trong vài giây. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, có lẽ ta có thể hóa giải thiên lôi."

"Nhưng nếu ngài thất bại thì sao?" Hắc Long hỏi.

"Thất bại cũng chẳng có gì nghiêm trọng," Văn Triều bình thản đáp, "Thần hồn ta đã hòa hợp với Tuyết Trung Diễm. Chỉ cần ngọn lửa ấy còn tồn tại, thần hồn ta sẽ không tiêu tán. Đến khi sư tôn thành công đột phá Luyện Hư cảnh, việc tái tạo cho ta một thân thể mới không phải là điều khó khăn."

"Không được!" Hắc Long lập tức ngắt lời. "Trên đời này không thể tìm thấy một thân thể nào đẹp đẽ như ngài hiện tại."

Văn Triều: "......"

Ngươi chú ý sai trọng điểm rồi chăng?

Y thu hồi thiết thiên, thở dài: "Được rồi, đã nói với ngươi nhiều như thế, nhưng ngươi nhớ kỹ không được nói với Thanh Nhai Tiên Tôn. Ngươi cũng mau rời khỏi đây đi, nếu thiên kiếp đến lúc ngươi còn ở đây, cường độ lôi kiếp sẽ không thể kiểm soát được. Nhanh lên, trở về đi.

Hắc Long nhìn Văn Triều thật sâu, giọng nói trầm mặc nhưng kiên quyết: "Ngô sẽ không ngăn cản tôn chủ, nhưng mong tôn chủ tuân thủ hứa hẹn. Ngô đã ký khế ước ngàn năm với Phù Vân Phái. Nếu tôn chủ ngài chết, ngô sẽ lập tức xé bỏ khế ước, san bằng Phù Vân Phái."

"... Cũng không cần phải làm đến mức đó chứ?" Văn Triều cười khổ. "Hơn nữa, dù cho Thanh Nhai Tiên Tôn có xảy ra chuyện gì, thì còn Thanh Chập Tiên Tôn nữa. Ngươi có chắc mình đấu thắng được không?"

"Thanh Chập Tiên Tôn tu luyện thể thuật, còn Thanh Nhai Tiên Tôn tu pháp thuật. Ngô không phải đối thủ của Thanh Nhai, nhưng đối với Thanh Chập, có lẽ có thể đấu một trận."

"Được rồi, được rồi," Văn Triều bất đắc dĩ, khẽ vuốt lên chiếc sừng của Hắc Long. "Vì để Phù Vân Phái không bị ngươi san bằng, ta chỉ có thể cố hết sức không để mình chết."

"... Đừng vuốt sừng của ngô," ánh mắt huyết sắc của Hắc Long lóe lên tia khác thường. "Long giác của ngô rất nhạy cảm. Nếu tôn chủ sờ thêm nữa, ngô có thể sẽ động dục ngay tại đây."

Văn Triều cứng đờ: "...?"

Loài rồng các ngươi chỉ cần sờ sừng là động dục?

Điểm nhạy cảm này... Có phải đặt sai chỗ không?

Y vội rụt tay lại, vẻ mặt hoảng hốt: "Được rồi, ngươi... nhanh quay về Phù Vân Phong, ngoan ngoãn chờ ta ở đó."

Hắc Long vỗ mạnh đôi cánh, cơ thể đồ sộ của nó nhanh chóng rời khỏi mặt đất, chỉ trong chớp mắt đã hòa vào bóng đêm mịt mùng.

Ba ngày sau, thiên kiếp đã đúng hẹn ập đến.

Thiên kiếp Luyện Hư cảnh là một sự kiện hiếm gặp trong trăm ngàn năm nay, những đám kiếp vân dày nặng bao trùm toàn bộ mười vạn tuyết sơn. Văn Triều đứng ở đó, cảm giác toàn thân lông tơ dựng ngược, áp lực vô hình tràn ngập khắp thiên địa, khiến người ta không khỏi nhũn chân quỳ gối khuỵu xuống.

Y biết những loại dược liệu mà mình luyện chế cho Yến Lâm đã có tác dụng, nhưng ba ngày trôi qua, Yến Lâm vẫn chưa hồi phục được bao nhiêu.

Những cơn gió lạnh lẽo thổi quét tuyết rơi, nay dừng lại bởi sự xuất hiện của lôi kiếp. Cảnh vật xung quanh dường như chỉ còn hai sắc thái, đen kịt của kiếp vân và trắng xóa của tuyết đọng.

Yến Lâm ngồi khoanh chân trên một tảng đá lớn, Chiếu Ảnh Kiếm vẫn chưa rút ra khỏi vỏ, hắn nhắm mắt lại, nhập định dưới áp lực của kiếp vân, hình ảnh một người mặc bạch y, tóc đen, không chút tì vết.

Đột nhiên, một tia chớp từ vạn trượng trên cao rơi xuống, nhanh đến mức mắt thường khó lòng theo kịp, tia chớp đó chính xác bổ về phía Yến Lâm đang ngồi khoanh chân. Ngay sau đó, một tiếng sấm vang rền như xé toạc không gian.

Chiếu Ảnh Kiếm nhanh như tia chớp, quang mang trắng cùng tia chớp đụng vào nhau, làm cho cả bầu trời như bị xé rách toạc ra.

Văn Triều nhẹ nhàng áp sát vào cửa động.

Yến Lâm đã tạo một kết giới ở cửa động để bảo vệ y an toàn, nhưng Văn Triều rõ ràng không muốn nghe lời sư tôn, y triệu hồi thần hỏa, dùng ngọn lửa thiêu đốt kết giới.

Kết giới bị ngọn lửa thiêu rách ra một lỗ, Văn Triều lén lút chui ra ngoài, tranh thủ lúc Yến Lâm đang chăm chú đối phó với thiên kiếp, y bò lên đỉnh ngọn núi tuyết cao nhất.

Đứng ở đây, dẫn lôi, nhất định sẽ thành công.

Y chậm rãi nắm chặt bàn tay, trên cổ tay, xiềng xích lóe ra những tia sáng nhỏ từ lôi quang.

Bằng mọi giá, y phải giúp sư tôn vượt qua kiếp nạn này.








 
 
 

Comments

Rated 0 out of 5 stars.
No ratings yet

Add a rating
bottom of page