[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 8
- Nắng Thủy Tinh
- Oct 1, 2024
- 11 min read
Updated: Oct 2, 2024
Tác giả: Lộc Thập
Chuyển ngữ & Editor: Nắng
Chương 8
Khoảnh khắc tay vịn xe lăn bị nứt, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Ngay sau đó, một tiếng kiếm quen thuộc vang lên, cây kiếm mỏng manh đen như mực bỗng xuất hiện trong không khí, đâm vào Thanh Chập một cách nhanh chóng và tàn nhẫn.
Thanh Chập cuống quít rút đao chống cự, đao kiếm va vào nhau phát ra tiếng "đang", tạo ra một vòng tròn sóng khí nổ tung lan ra xung quanh. Mọi thứ trong phòng đều bị ảnh hưởng: bức bình phong bị chẻ làm đôi, và những cuốn sách trên giá rơi rầm rầm xuống nền đất.
Văn Triều chỉ cảm thấy một luồng gió lướt qua má mình, thì ra đó là lưỡi đao của Thanh Chập bị thanh kiếm màu đen kia chém bay một miếng. Y chợt hiểu ra tại sao cây đao ấy lại có nhiều lỗ thủng như vậy.
Thanh Chập miễn cưỡng tiếp được một chiêu, liên tiếp lùi lại mấy bước, thở hổn hển: "Dừng tay! Ta sai rồi, ta không cố ý, ta sẽ sửa lại cho đệ mà!"
Yến Lâm vẫn ngồi yên trên xe lăn, không hề nhúc nhích. Văn Triều thậm chí còn không nhìn thấy hắn ra tay như thế nào; cây kiếm đen như mực trong tay y đã bị sương trắng bao phủ, toát ra vẻ lạnh lẽo.
Văn Triều chậm rãi lau vết máu trên mặt, vết thương do lưỡi kiếm gãy đã tự lành. "Đã lâu không giao chiến, mà tu vi của sư đệ lại tiến bộ rồi," Thanh Chập thở dài, vẫn còn sợ hãi. "Vừa nãy đệ thật sự muốn giết ta sao?"
Mặc kiếm trong tay Yến Lâm tan đi, hắn lạnh lùng đáp: "Đoán xem?"
Thanh Chập im lặng.
Văn Triều lo lắng bọn họ lại đánh nhau, vội vàng lên tiếng: "Sư tôn, tất cả các bộ phận trên xe lăn đều có thể tháo rời, ta chỉ cần sửa lại một chút là xong."
Yến Lâm không nói gì, lạnh lùng ra lệnh cho người đã làm hư xe lăn của y: "Đi ra ngoài. Hơn nữa, ai cũng có thể đến Yêu giới, nhưng huynh thì không được."
Thanh Chập nhướng mày: "Tại sao? Ta đã đối phó bọn họ nhiều năm..."
"Bởi vì huynh đã quá nổi tiếng ở Yêu giới rồi, tất cả yêu quái đều đề phòng huynh. Sau này, nếu không có sự cho phép của ta, huynh không được phép bước vào Yêu giới nửa bước."
Thanh Chập nhíu mày: "Sư đệ, đệ cũng quá..."
Yến Lâm cắt ngang: "Ta còn là chưởng môn một ngày, huynh phải nghe lời ta một ngày. Tam giới tu luyện không dễ dàng. Nếu huynh cứ tiếp tục làm theo ý mình, đừng trách ta không niệm tình sư môn."
Thanh Chập im lặng, xoay người rời khỏi phòng, còn Thanh Ngô đi theo hắn, như thể không thể chịu nổi sự náo nhiệt: "Ai ya, than ôi, bị mắng rồi hả? Ta đã nói với huynh từ lâu rồi, huynh phải sửa cái tính cách như con lừa của huynh đi."
"... Câm miệng."
Sau khi bọn họ rời đi, Văn Triều tháo cái tay vịn bị nứt ra và thay bằng cái mới. Hắn lấy ra một bao cổ tay bằng lông thỏ được làm bằng tiên thuật, nhẹ nhàng cầm tay Yến Lâm, định đeo nó vào cho hắn.
Yến Lâm hơi giật mình, suýt chút nữa rút tay lại. Không biết do tay hắn quá lạnh hay tay của Văn Triều quá ấm, nhưng khi y nắm cổ tay hắn, hắn cảm thấy một luồng nhiệt độ nóng bỏng một cách lạ thường. Ngay lập tức, một thứ lông xù được đeo vào cổ tay phải của hắn; bao tay lông thỏ trắng như tuyết với kích thước vừa phải đã khóa lại hơi ấm trên làn da lạnh giá của hắn.
Văn Triều cúi đầu: "Sáng nay, đệ tử bắt được một con thỏ tuyết để ăn, nên sẵn tiện lấy lông nó làm băng bảo vệ cổ tay cho sư tôn. Núi Phù Vân giá lạnh, sư tôn lại thường xuyên cầm kiếm, cổ tay cần được bảo vệ thật tốt. Thừa Diễn sư huynh nói các đệ tử trong phái không được phép sát sinh, mong sư tôn không trách tội."
Yến Lâm cau mày: "Phù Vân Phái không có quy tắc như vậy."
"Dạ?"
"Không được sát sinh, không có quy tắc như vậy." Yến Lâm chậm rãi rút tay lại, "Ngươi muốn ăn thịt thì cứ bắt, nếu có ai bảo không được giết thì nói hắn đến nói chuyện với ta. Quy củ của Phù Vân Phái, chẳng lẽ còn có người hiểu rõ hơn ta?"
Văn Triều sửng sốt, nở nụ cười: "Đa tạ sư tôn!"
Tuyệt vời, vậy là y có thể thỏa mãn cơn thèm ăn của mình một cách tối đa rồi. Kiếp trước y không dám ăn cái gì cả, kiếp này nhất định phải nếm hết mọi món ngon trên đời mới được!
Yến Lâm nhìn nụ cười trên mặt của y, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ừ."
Dù có quy định như vậy, hắn cũng có thể bãi bỏ nó chỉ với một câu duy nhất. Hắn là chưởng môn, không ai dám đặt câu hỏi với lời hắn nói.
Trong lòng vui vẻ, Văn Triều cũng nói nhiều hơn. Y móc một cái lọ nhỏ trong tay áo ra: "Còn cái này, mỗi ngày một viên, sư tôn nhớ ăn nhé."
Nụ cười vẫn chưa kịp tắt trên môi Yến Lâm đã cứng lại, hắn không đưa tay nhận lấy: "Ngươi luyện đan dược... cho ta ăn?"
Văn Triều gật đầu.
"Nhưng ngươi nên biết... Vi sư không bao giờ uống thuốc."
"Ta biết," Văn Triều kiên quyết nhét đan dược vào tay hắn, "Nhưng đan dược này là do tự tay ta luyện chế, sư tôn không thể cho ta một chút mặt mũi sao?"
Động tác Yến Lâm cứng ngắc: "Có thể... vi sư không dùng..."
"Không, người cần," Văn Triều kiên quyết đưa viên đan dược cho hắn, "Thuốc này có thể giảm đau, giảm bớt cảm giác nóng rát và cảm mạo, làm ấm kinh mạch. Trước khi ta tìm ra loại thuốc có thể giúp sư tôn chữa khỏi đôi chân bị thương hoàn toàn, sư tôn nhất định phải ăn cái này."
Vẻ mặt Yến Lâm hơi thay đổi: "Ngươi nói... mất bao lâu cơ?"
Văn Triều cẩn thận tóm tắt dòng thời gian trong sách, cảm thấy hành động của mình phải nhanh hơn so với sách gốc. Y buộc lòng nén nội dung năm trăm chương thành một trăm chương: "Có lẽ khoảng... ba năm, năm năm gì đó."
Yến Lâm hít vào một hơi thật sâu: "Phong Minh, ngươi đã làm cái bao cổ tay cho vi sư rồi mà, ngươi vẫn nên lấy lại mấy viên đan dược này đi, vi sư thật sự không cần chúng."
"Không được, sư tôn, người phải ăn. Đệ tử không muốn nửa đêm lại nhìn thấy người ho ra máu."
"Phong Minh, ngươi nghe vi sư nói..."
"Sư tôn có nói gì cũng vô dụng, thuốc phải uống."
"..."
Một lọ thuốc bị hai người đẩy qua đẩy lại, nhưng cuối cùng, Yến Lâm đành chịu thua, nhận lấy: "Được."
Văn Triều kéo cái nút lọ ra ngay tại chỗ: "Ăn ngay."
Tuy định lực của Yến Lâm đã được tu luyện hàng nghìn năm, nhưng vào lúc này, hắn thiếu chút nữa không thể kìm nén.
Đồ đệ của hắn, thật đúng là...
Phải dạy dỗ lại rồi...
Khát vọng khống chế điên cuồng trong lòng hắn lại bắt đầu trỗi dậy, Yến Lâm gần như phải nghiến răng kìm nén, không để cho đệ tử nhìn thấy kết cục của việc "ép sư tôn uống thuốc" ngay tại chỗ.
Đạo Tâm của hắn đã định, có lẽ không còn bao lâu nữa sẽ sụp đổ.
Những viên thuốc màu nâu không to hơn đầu ngón tay út. Có hai mươi ba viên thuốc trong một lọ. Yến Lâm nhắm mắt nuốt một viên; nó đã tan ra trước khi hắn kịp nếm được vị thuốc, sau đó hắn nhấp một ngụm trà.
Văn Triều muốn nói với hắn một câu "uống thuốc cùng với trà sẽ làm mất hiệu quả của thuốc", nhưng thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, quyết định không nói gì nữa.
Sau đó, y lại hỏi một vấn đề rất không thông minh: "Sao sư tôn lại... ghét uống thuốc đến như thế?"
Yến Lâm nhắm mắt lại, thoải mái ngồi trên xe lăn: "Nếu ngươi may mắn gặp được sư tổ ngươi, thì đi mà hỏi hắn."
Văn Triều: "......"
Chẳng phải sư tổ của y đã... phá vỡ khoảng không và rời khỏi Đại ngàn thế giới rồi sao? Y tìm sư tổ ở đâu để hỏi đây?
Yến Lâm hiển nhiên không muốn nói chuyện với y nữa, đầu hơi nghiêng sang một bên, hô hấp đều đều, dường như đã ngủ say.
Thuốc có chứa các thành phần giảm đau và an thần, và có vẻ như có tác dụng khá nhanh.
Trời về khuya, mặt trời nghiêng về phía Tây, trong Bạch Lộc cư vắng lặng.
Văn Triều đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt say ngủ của sư tôn, hết híp mắt rồi lại nhíu mày. Y cảm thấy người này xứng đáng được mệnh danh là "đệ nhất mỹ nhân trong tiên giới". Dù nhìn từ góc độ nào, cũng không có gì hoàn mỹ hơn thế.
Khi hắn ngủ say, khí tức lạnh lẽo trên người nhạt đi rất nhiều, dường như hắn đã từ một vị Tiên Tôn cao cao tại thượng trở thành "người trong mộng" chợt hiện ra ngay trước mắt, giơ tay ra là có thể với tới." Mái tóc đen buông xõa che mất nửa khuôn mặt, hai tay tùy ý xếp ở bên chân, lông thỏ trắng trên cổ tay càng làm tăng thêm vẻ mềm mại cho y.
Nếu có thể thay quần áo thành lông chồn hoặc lông cáo, có lẽ nó còn có thể mềm mại hơn nữa chăng...
Ngay khi nghĩ đến đây, những gì Thừa Diễn đã nói với hắn hiện lên trong đầu: "Ta nghe nói ma tu thích nhất nuôi mấy tiên nhân xinh đẹp yếu đuối để làm lô đỉnh, sau đó dùng một ít lông chồn lông cáo để làm vòng cổ mấy tiên nhân đó, đặc biệt mấy trò sư đồ luyến..."
Văn Triều: "..."
Y không phải là loại đồ đệ như vậy, tuyệt đối không phải.
Văn Triều thở dài, rời mắt khỏi sư tôn, thi triển thuật pháp sửa lại bức bình phong, sau đó nhặt những quyển sách bị rơi đặt lại lên giá sách.
Bỗng nhiên, hắn dừng tay lại, vì có một chỗ lồi lên rất khó thấy trên bức tường phía sau giá sách, nó lộ ra khi mấy quyển sách rơi xuống.
Trong đầu hắn chợt lóe lên dòng chữ: "Có một cơ quan ở đây, không biết nó có kết nối với mật thất nào không nhỉ?" Y đưa tay ra chạm vào chỗ lồi đó, nhưng phát hiện ra rằng cơ quan không thể ấn, cũng không kéo và không có phản hồi nào.
Y suy nghĩ một chút, sau đó dùng đầu ngón tay rót vào một ít linh lực.
Vẫn không có phản ứng.
Văn Triều lắc đầu, thầm nghĩ rằng cơ quan bí mật như vậy không thể dễ dàng mở ra được. Đây là nơi ở của sư tôn y, nếu thật sự mở ra, hắn cũng không biết phải giải thích thế nào với sư tôn.
Đang định tiếp tục sắp xếp sách, giá sách trước mặt dường như phản ứng chậm nửa nhịp, khẽ lay động rồi trượt sang hai bên.
Văn Triều: "......"
Thế mà nó mở ra rồi!
Y sững sờ đứng đó, không biết phải làm sao.
Quả nhiên, trước mặt y hiện ra một đường hầm tối thui, bậc thang dẫn vào trong bóng tối, không biết nó dẫn tới đâu.
Văn Triều kinh hãi quay đầu lại, nhìn thoáng qua Yến Lâm, phát hiện hắn đang ngủ rất say, không bị tiếng động ở đây đánh thức.
Vào xem một tí, chắc là... không sao đâu...
Xem một tí thôi.
Trong sách cũng không có nhắc đến việc trong phòng Yến Lâm có mật thất, Văn Triều thật sự rất tò mò. Y để một ngọn lửa nhỏ hiện ra trong lòng bàn tay, bước xuống bậc thang đi về phía trước vài bước.
Lối đi bí mật không dài, cuối cùng dẫn tới một gian phòng vừa và nhỏ, hai bức tường trong phòng có đặt giá sách, chứa nhiều loại tiên tịch cổ khác nhau. Giữa phòng có một cái bàn ngắn, trên bàn có một quyển sách. Ngoài những thứ đó ra thì không có gì khác nữa.
Y thở phào nhẹ nhõm, đây chỉ là một căn phòng bình thường mà thôi.
Những cuốn tiên tịch có lẽ là những thứ không tiện trưng bày ở giá sách bên ngoài nên đã bị khóa lại ở đây. Hoặc là, đôi khi Yến Lâm thấy bên ngoài ồn ào sẽ trốn vào đây để đả tọa nhập định.
Văn Triều thuyết phục chính mình như vậy, cầm quyển sách trên bàn ngắn lên lật xem, nhưng lúc này mới phát hiện trong sách không có một chữ.
Quái lạ, lẽ nào tu vi của hắn không đủ để nhìn thấy nội dung bên trong cuốn sách này?
Hắn đặt cuốn sách trở lại vị trí cũ và nhẹ nhàng rời đi.
Vẫn chưa phát hiện ở phòng trong có một cái rương bí ẩn, cái rương đó đã bị đặt thêm cấm chế, chỉ có chủ nhân của gian mật thất này mới có thể nhìn thấy nó.
Trong chiếc rương ấy chứa rất nhiều điều không thể tưởng tượng được: bịt mắt dệt từ lụa của người cá, vòng cổ làm bằng da rồng, xiềng xích bằng vàng của cóc ba chân, và noãn ngọc Bắc Minh chế thành... Mọi thứ đều được làm thủ công đẹp đẽ, thậm chí không dám nhìn thẳng.
Quyển sách trên bàn cũng có cái tên cao thâm là "Vô Tự Thiên Thư", nhưng nếu cởi bỏ cấm chế trên nó, trên bìa có thể nhìn thấy hai ký tự "Tỉnh thư". Khi mở ra, bên trong là những chữ viết dày đặc của Yến Lâm, viết lặp đi lặp lại rất nhiều lần dòng chữ "Hắn là đồ đệ của ngươi".
Đáng tiếc, Văn Triều không nhìn thấy gì, y ra khỏi mật thất như một tên trộm với sự cắn rứt lương tâm, mò mẫm cơ quan trên tường để đóng lối đi bí mật lại và đưa giá sách trở lại vị trí ban đầu.
Y khôi phục mọi thứ như ban đầu, thừa dịp Yến Lâm chưa tỉnh, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng, không bao giờ dám quay lại nữa.
Thật tội lỗi.
Y thật sự đã đột nhập vào căn phòng bí mật của người khác.
Tuy rằng không biết sư tôn để một căn phòng bí mật trong nhà để làm gì, nhưng trực giác mách bảo y rằng đó không phải là nơi mình nên đến.
"Sư huynh," giọng nói của Phong Xu gọi hồn y trở về: "Thanh Chập sư bá nói sẽ mang một ít đệ tử đến Yêu giới rèn luyện, có đúng không?"
"Ừ, đúng vậy," Văn Triều đáp, cùng nó trở lại Xích Ô Tiểu Trúc.
"Sao thế?"
Đôi mắt Phong Xu trông mong nhìn hắn: "Đệ có được đi không?"
Văn Triều kinh ngạc: "Yêu giới rất nguy hiểm, sao đệ lại muốn đến nơi đó?"
Phong Xu nắm chặt tay: "Đệ muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ khi trở nên mạnh mẽ hơn, đệ mới có thể bảo vệ sư huynh của mình! Hôm nay mấy người Thiên Kiếm Môn đó bắt nạt sư huynh như vậy, đệ rất tức giận, nhưng đệ không thể làm gì cả!"
Văn Triều: "......"
Nếu y nhớ không lầm thì... chưởng môn của Thiên Kiếm Môn vẫn còn đang bị đóng băng ở dưới chân núi.
Phong Xu: "Thanh Ngô sư thúc nói thúc ấy có rất nhiều điển tịch về mộc linh căn, đệ rất muốn có chúng để tu luyện, nhưng đệ không muốn rời khỏi sư môn, không muốn rời xa sư huynh, đệ..."
Thiếu niên càng nói càng ủy khuất, Văn Triều vội xoa xoa tóc của nó: "Không sao mà, ngày mai sư huynh giúp đệ mang tiên tịch mà đệ muốn từ chỗ tiểu sư thúc về."
Phong Xu hai mắt sáng lên: "Thật sao?! Nhưng... cái này không tốt đâu..."
"Đều là đệ tử của Phù Vân Phái, có sao đâu, tiểu sư thúc trêu đệ thôi."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện thì Phong Xu đột nhiên dừng lại, kinh hãi nhìn về phía trước: "Sư huynh, ... vườn thuốc của huynh..."
Trước khi Văn Triều nhập ma, y là một đan tu, luyện đan thường phải dùng đến tiên thảo. Bởi vậy, phía trước Xích Ô Tiểu Trúc đã trồng một cánh đồng dược liệu. Mà giờ phút này, ruộng thuốc hai canh giờ trước vẫn còn êm đẹp, lúc này lại ngã trái ngã phải, như thể có thứ gì đó thô bạo quét qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Căn phòng bí mật thực sự không phải là nơi bạn nên đến, coi chừng có vào mà không có ra đấy.
-----------------------------------------------
:))))))
Comments