top of page

[ĐM/EDIT] SKXTMTTCCCCMN - Chương 9

Updated: Oct 2, 2024

Tác giả: Lộc Thập

Chuyển ngữ & Editor: Nắng

Chương 9



Văn Triều cau mày, vội vã tiến lên kiểm tra. Trước mắt y, cả ruộng thuốc đã trở thành một mớ hỗn độn: Tất cả lá non của tiên thảo trường sinh đều biến mất, không cánh mà bay; cành thân thì gãy ngang gãy dọc. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là không có dấu hiệu cho thấy con người đã làm điều này, mà có vẻ như là do một loài dã thú nào đó đã cắn phá.

Phần ngọn của tiên thảo, nơi tập trung nhiều linh lực nhất, vốn luôn được y cẩn thận hái từng chiếc lá non để đảm bảo cây có thể tiếp tục sinh trưởng. Nhưng giờ đây, toàn bộ ngọn cây đã bị gặm nhấm hoặc thậm chí bị nhổ tận gốc, khiến tiên thảo gần như trở nên vô dụng.

"Cái tên nào đến phá hoại đây? Nó có biết thế nào là phát triển bền vững không hả?!" Văn Triều thầm nghiến răng.

Dù sao cũng không thể bỏ mặc thế này được. Ruộng thuốc này vốn do Văn Phong Minh vất vả chăm sóc, giờ hai tháng công sức coi như đổ sông đổ biển. Nghĩ đến đây, y chỉ muốn bắt con thú phiền phức đó, lột da nó và làm một chiếc khăn quàng cổ tặng sư tôn.

Y ngồi xổm xuống, không nói lời nào, cố gắng nắn thẳng những cành tiên thảo bị cong, hy vọng có thể cứu vãn được phần nào. Bỗng nhiên, y phát hiện một thứ trên mặt đất - một dấu chân.

Văn Triều vốn là sinh viên ngành sinh học, chỉ cần liếc qua là y nhận ra ngay đây là dấu chân của một con mèo. Đồng thời, hắn nhớ lại lần trước khi con thú hoang ăn vụng nội tạng con thỏ mà y săn được, trên nền tuyết cũng để lại một dấu chân tương tự.

Là cùng một loài động vật, thậm chí có thể là cùng một con.

"Sư huynh," Phong Xu đau lòng nhìn đám tiên thảo đã bị phá nát:

"Ôi... Phải làm sao bây giờ?"

Văn Triều chỉ vào dấu chân trên mặt đất: "Ngươi có biết trên núi Phù Vân có loài động vật nào để lại dấu vết như vậy không?"

Phong Xu quan sát một cách cẩn thận: "Không có, trên núi chỉ có hươu của sư tôn nuôi, cú tuyết, thỏ tuyết, hồ ly và tiên hạc của tiểu sư thúc. Ở gần chân núi có những loài chim như chim trĩ, nhưng chúng không bao giờ bay lên núi đâu."

Không có con nào trong số những động vật đó có thể để lại dấu chân như thế.

Hẳn là có một con linh thú nào đó trốn trên ngọn núi này.

Văn Triều không hỏi thêm gì nữa: "Không có gì đâu, đệ về đi."

"Sư huynh, chờ một chút," Phong Xu cắn chặt môi, "Đệ...học được một thuật pháp mới, để đệ thử xem."

Nó vừa nói vừa tập trung tinh lực, trong lòng bàn tay xuất hiện một chút ánh sáng xanh, thế rồi ánh sáng xanh ấy biến thành những hạt nhỏ li ti rơi xuống ruộng tiên thảo. Những tiên thảo Trường Sinh đã ngã xuống từng chút từng chút vươn mình lên trong ánh sáng xanh, vết thương ở đầu ngọn đã lành, và những chồi non mới mềm mại đang dần dần sống lại.

Văn Triều kinh ngạc: "Phong Xu, đệ..."

Thuật Hồi Sinh tầng thứ nhất là làm cho thực vật sống lại, thông thường nó đòi hỏi phải tu luyện đến Kim Đan kỳ mới có thể làm được, thế mà Phong Xu...

Tiểu sư đệ của hắn, quả thực là một thiên tài trong số các thiên tài.

"Đệ, đệ đã thành công rồi sao?" Chính bản thân Phong Xu cũng có chút không thể tin được, sắc mặt nó đỏ bừng, hiển nhiên là vô cùng vui sướng "Cuối cùng Phong Xu cũng giúp được sư huynh rồi sao?"

"Ừm, đệ đã giúp được huynh rồi." Văn Triều xoa xoa tóc của nó: "Cảm ơn nhé, Phong Xu đã giúp sư huynh rất nhiều rồi."

Phong Xu vui mừng nhảy múa, khi rời khỏi Xích Ô Tiểu Trúc nó vừa đi vừa nhảy nhót đầy vui sướng.

Hệt như một bông hoa vậy... một bông hoa nhỏ nhắn nở trong nắng vàng, sau khi được tưới mát bởi người nó yêu thương nhất.

Văn Triều cảm thấy thích thú với phép ẩn dụ này. Sau khi lén lút làm việc gì đó bên ruộng thuốc, hắn vào nhà, nằm nghỉ ngơi.

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, Thanh Chập cầm theo ấn chưởng môn mượn từ sư đệ và triệu tập tất cả các đệ tử từ Kim Đan kỳ trở lên của Phù Vân Phái đến một khu đất trống trên sườn núi.

Thanh Chập cao giọng nói: "Hôm nay ta gọi mọi người tới đây chỉ vì một lý do. Hôm qua, mọi người đều chứng kiến Thiên Kiếm Môn đến khiêu khích chúng ta. Lão già đó chính là Nguyên Thương Bình, đã bị chưởng môn Thanh Nhai và sư huynh Phong Minh của các ngươi xử lý, đóng băng tại Thông Thang Thiên thị chúng. Điều này có nghĩa gì? Nó chứng minh rằng chỉ những người có thực lực mới có tiếng nói. Ngoài ra, linh thú trấn phái của chúng ta đã bỏ trốn, vì vậy chưởng môn quyết định cử một số đệ tử đến Yêu giới tìm kiếm linh thú mới. Đồng thời, xem việc thu phục linh thú là cơ hội để rèn luyện bản thân, nâng cao thực lực và uy thế của Phù Vân Phái."

Văn Triều đứng bên dưới nghe, thầm nghĩ Thanh Chập Tiên Tôn quả thực là bậc thầy diễn thuyết. Rõ ràng là đi cướp của người ta mà nói nghe như hành động chính nghĩa.

Thanh Chập tiếp tục: "Do lần rèn luyện này khá nguy hiểm, chúng ta sẽ cử một cao thủ Hóa Thần cảnh dẫn đầu để bảo vệ mọi người."

"Có phải Thanh Chập Tiên Tôn sẽ tự mình dẫn dắt chúng ta không?" một đệ tử hỏi.

Thanh Chập ho khan hai tiếng: "Không phải ta, mà là Thanh Ngô sư thúc của các ngươi."

Vừa dứt lời, các đệ tử liền nhốn nháo, thi nhau giơ tay: "Thanh Ngô sư thúc à? Ta đi!"

"Ta cũng đi!"

"Cho ta đi, ta muốn đi!"

Thanh Chập xụ mặt: "Bình tĩnh! Nghe ta nói hết đã. Linh thú trấn phái của chúng ta cần có đạo hạnh ít nhất ba ngàn năm. Ở Yêu giới, số lượng đại yêu như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay. Do đó, mục tiêu lần này là ‘Động Tam Quỷ’. Bất cứ con đại yêu nào trong đó cũng được."

Các đệ tử liếc nhìn nhau lo lắng: "Thanh Chập Tiên Tôn, việc này... có khó quá không? Nghe nói trong ba con đại yêu ở Động Tam Quỷ, con yếu nhất cũng có bốn ngàn năm đạo hạnh. Chúng ta đến đó chẳng phải sẽ trở thành bữa tối cho chúng sao? Dù có Thanh Ngô sư thúc bảo vệ cũng..."

Mắt Văn Triều sáng lên khi nghe đến "Động Tam Quỷ". Ở đó có Ngân Chi Ngọc Diệp! Không chút do dự, hắn là người đầu tiên giơ tay: "Ta muốn đi."

Khi nhìn thấy Văn Triều giơ tay, vẻ mặt tự tin của Thanh Chập bỗng chốc sụp đổ một nửa. Hắn cố tình làm ngơ: "Không ai muốn đi à? Thật sự không có ai muốn sao? Ta nghe nói trong Động Tam Quỷ có một con đại yêu mang dòng máu rồng, nó rất thích thu thập bảo vật. Nếu các ngươi đánh bại được nó, toàn bộ bảo vật sẽ là của các ngươi."

Các đệ tử tỏ ra thờ ơ: "Chúng ta là người tu tiên, bảo vật có ích gì chứ? Ta vẫn hứng thú với tiên tịch hơn."

Văn Triều khó hiểu vì mình bị phớt lờ, liền lớn tiếng hơn: "Đệ tử Phong Minh, nguyện ý tham gia!"

Thanh Chập tiếp tục giả vờ như không nghe thấy: "Không ai đăng ký thật sao? Vừa rồi còn thi nhau muốn đồng hành với Thanh Ngô sư thúc, sao giờ im thin thít hết vậy?"

Văn Triều bực bội chen lên phía trước: "Ta! Ta đây!"

Thanh Chập vẫn cố chấp: "Không có ai muốn đi à?"

Không thể chịu nổi, Văn Triều hít sâu, rồi hét lớn: "Sư bá! Người cố ý lờ ta đúng không? Ta đã nói là ta muốn đi!"

Thanh Chập, vốn nổi tiếng là người hay mắng kẻ khác, nay lại bị mắng ngược, nhất thời không quen. Hắn cười gượng, kéo Văn Triều sang một bên: "Ngươi... không được đi. Người tiếp theo."

Văn Triều không chịu: "Tại sao ta không được đi?"

Thanh Chập thì thào: "Ngươi đừng gây rối nữa. Hôm qua sư tôn của ngươi suýt chém chết ta. Nếu ta để ngươi đi vào nơi nguy hiểm thế này mà có chuyện gì, sư tôn ngươi chắc chắn sẽ chém chết ta ngay!"

Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy Văn Triều sang một bên: "Ngoan đi, nghe lời. Đi chỗ khác chơi nào."

Văn Triều nhíu mày lo lắng. Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo mọc trong Động Tam Quỷ, làm sao có thể không đi chứ?

Y điên cuồng nháy mắt với Thừa Diễn đứng bên cạnh, sau khi Thừa Diễn nhìn thấy lại lắc đầu nguầy nguậy, ý bảo "Ta không dám làm trái lời chưởng môn đâu".

Văn Triều ra hiệu bằng miệng với hắn: "Không phải huynh đã hứa sẽ đồng ý với bất cứ điều kiện nào mà đệ đưa ra sao?"

Thừa Diễn bị y uy hiếp một lúc, cuối cùng buộc phải thỏa hiệp, gãi gãi cổ, lớn tiếng nói: "Đệ tử..."

Hai mắt Thanh Chập sáng lên: "Ngươi muốn..."

Thừa Diễn: "Đệ tử cảm thấy được Phong Minh sư đệ có thể đảm đương được nhiệm vụ quan trọng này!"

Thanh Chập: "..."

Thừa Diễn liều mạng nói trước khả năng có thể bị sư tôn đánh chết, hắn nhắm mắt lại, tiếp tục nói một cách hiên ngang lẫm liệt: "Đệ tử cho rằng, Yêu giới không thích Tiên giới, căm ghét Phù Vân Phái chúng ta đã lâu, nhưng ngược lại chúng thân cận với Ma tộc hơn, mà Phong Minh sư đệ lại là ma tu, có lẽ Yêu giới sẽ yêu thích đệ ấy, có Phong Minh sư đệ trong đội có thể giảm bớt sự thù địch của Yêu giới đối với chúng ta."

Mấy lời ba hoa chích chòe của hắn đã thành công đánh lừa tất cả mọi người, ngay cả Văn Triều cũng cảm thấy rất thuyết phục.

Thanh Chập nhướng mày, ngẩng đầu định tát vào đầu thằng đệ tử đang nói hươu nói vượn của mình, nhưng lại bị một cổ tay mảnh khảnh giữ lại.

Thanh Ngô không biết đã xuất hiện bên cạnh hắn từ lúc nào, chớp chớp mắt nói: "Xin lỗi vì đã đến muộn. Nếu Phong Minh muốn đi thì cho nó đi thôi. Đại sư huynh sợ ta không bảo vệ được Phong Minh sư điệt à?

Thanh Chập khó xử: "Không phải vì chuyện này đâu..."

Thanh Ngô ra hiệu cho hắn lùi lại và nói với các đệ tử: "Ngoài Phong Minh ra, có ai xung phong đi nữa không? Sư thúc sẽ bảo vệ các ngươi an toàn."

Thừa Diễn đau khổ hét lớn: "Đến Phong Minh sư đệ cũng đã xung phong đi rồi, sao ta có thể ở lại được chứ!"

Những đệ tử khác cũng đồng thanh vang lên: "Nếu Phong Minh sư huynh cũng đi, vậy... thì ta cũng đi!"

"Tính ta vào nữa!"

"Nếu ta có thể đi cùng với Phong Minh sư huynh, dù ta có chết cũng không hối tiếc!"

Văn Triều nhìn các sư huynh đệ đang lần lượt ghi danh với vẻ mặt kỳ quái, thầm nghĩ sức hấp dẫn của mình còn lớn hơn tiểu sư thúc nữa hả? Có phải y cầm nhầm kịch bản rồi không?

Có một nữ đệ tử đứng bên cạnh đang lén lút nhìn y, vô tình bắt gặp ánh mắt của y, vội vàng che mặt lại, không dám lại nhìn y tai đỏ hết cả lên.

Văn Triều hồ nghi sờ sờ những ma văn trên mặt mình.

Y vẫn là một ma tu mà!

Thanh Ngô cuối cùng đã chọn ra mười đệ tử, bao gồm cả Văn Triều và Thừa Diễn. Sau khi đi xuống, Văn Triều đến gần hắn: "Đa tạ sư thúc."

"Không có gì đâu, nhưng ta khuyên ngươi nên nhanh chóng quay lại ruộng tiên thảo của mình đi. Chắc ngươi đã hạ trận pháp để đánh bẫy con gì đó trong ruộng thuốc nhỉ? Có vẻ như ngươi đã bắt được thứ gì đó khá là hay ho đấy."

Vẻ mặt của Văn Triều thay đổi: "Đa tạ sư thúc đã báo cho ta biết, ta phải về ngay đây!"

Khi bóng lưng của hắn biến mất, Thanh Ngô mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: "Chuyện này sẽ rất phiền phức đây."

Thanh Chập: "Xảy ra chuyện gì vậy? Theo tính khí của nó, trước tiên nó nên về với sư tôn của mình mới đúng. Thế mà ngươi lại cố ý để nó đi, còn có nhị đệ..."

"Suỵt, chúng ta giả vờ như không biết gì hết."

--

Cùng lúc đó, bên trong Bạch Lộc cư.

Chén trà mà Thanh Nhai Tiên Tôn thường dùng nhất đã bị đập vỡ tan tành, trà bắn tung tóe trên mặt đất, Yến Lâm cứng đờ ngồi trên xe lăn, nhìn về phía lối đi bí mật, y đã ngồi như thế rất lâu rồi.

Hôm qua hắn ngủ quá sâu và mãi đến sáng nay mới thức dậy, hắn không biết đồ đệ của mình đã làm gì ở đây lúc hắn đang ngủ. Cho đến khi hắn phát hiện ra có một dòng linh lực không thuộc về y còn sót lại ở cơ quan trên giá sách.

Đó là linh lực của đồ đệ hắn, ấm áp và rực cháy, hệt như một ngọn lửa thu hút những con bướm đêm bay đến như thiêu thân...

Tại sao?

Đó là cơ quan do hắn tự tay tạo ra, thế mà lại có người có thể mở ra được ư?

Chẳng lẽ, do linh lực y vận chuyển cho Văn Triều lúc trước...

Trái tim của Yến Lâm lúc này lạnh lẽo hắn như trà bị đổ trên mặt đất vậy, y đã đi vào rồi sao?

Y có nhìn thấy gì không?

Những thứ trong mật thất đã bị hạ cấm chế rồi. Ắt hẳn y sẽ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Ngay cả khi biết rằng Văn Triều có thể đã không nhìn thấy bất cứ thứ gì trong mật thất, hắn vẫn không thể kìm được mà nghĩ theo hướng xấu nhất có thể xảy ra, đến nỗi đôi tay khẽ run lên.

Khi biết trong phòng sư tôn có một cái mật thất, đồ đệ của hắn đã nghĩ như thế nào về hắn đây?

Liệu hắn có nghĩ rằng sư tôn của mình là một người kỳ lạ, đen tối và đáng sợ không?

Có phải y sẽ không... để ý đến hắn nữa?






 
 
 

Comments

Rated 0 out of 5 stars.
No ratings yet

Add a rating
bottom of page